(Mt. 17:1-9)
HIỂN DUNG.
Chúa cùng môn đệ lên cao,
Ta-bo đỉnh núi, tuôn trào phúc ân.
Giê-su chí thánh thiện chân,
Biến hình dung mạo, tinh vân sáng ngời.
Mặt Người chiếu sáng mặt trời,
Áo Người trắng tuyết, cao vời đẹp thay.
Môi-sen xuất hiện nơi này,
Cùng Ê-li-á, trình bày ước mơ.
Phê-rô lên tiếng thỉnh nhờ,
Ba lều muốn dựng, mong chờ van xin.
Đám mây bao phủ đứng nhìn,
Ba Ngài ẩn bóng, niềm tin dạt dào.
Trời mây mở cửa đón chào,
Con Ta yêu dấu, thiên cao từ trời.
Các ngươi hãy nghe lời Người.
Tồng đồ sợ hãi, mây dời thoáng qua.
Tới gần an ủi cả ba,
Các con đừng sợ, ý Cha trên trời.
Hiển dung mầu nhiệm diệu vời,
Đồng lòng giữ kín, tới thời phục sinh.
Sự kiện Chúa biến hình trên núi là niềm hy vọng cho mọi kẻ tin vào vinh quang ngày sau. Một phút chốc tỏ hiện trong ánh quang, Chúa Giêsu đã củng cố niềm tin và hy vọng của các tông đồ. Chúa Giêsu đã mặc khải điều được ẩn dấu trong con người bình thường. Ngài hạ thân làm người như mọi người. Ngài đã lên núi cao bỏ lại đằng sau những vẩn đục của trần thế. Chúa biến hình có nghĩa là Chúa tỏ hiện bản tính Thiên Chúa trong con người của Ngài.
Ánh sáng thần tính soi dọi vào nhân tính đã đem lại cho chúng ta niềm hy vọng. Ánh sáng giúp chúng ta hiểu rằng Thiên Chúa vẫn đang ẩn hình trong con người và vạn vật. Thật vậy, có nhiều cái hiện hữu mà chúng ta vẫn không nhìn thấy, vì giác quan bị giới hạn trong không gian và thời gian. Chúng ta không nhìn thấy gió và không thấy dòng điện. Chúng ta chỉ thấy hậu qủa xảy ra khi cành cây rung động hay bóng đèn cháy sáng. Chúng ta cũng không thấy tình yêu, tình bạn hay tình mẫu tử. Chỉ cảm nghiệm được qua sự âu yếm, quan tâm của người khác, còn cốt lõi của tình yêu là vô hình.
Chúa Giêsu ẩn dấu vinh quang sáng lạng trong một thân xác nghèo hèn. Không ai có thể nhận ra thiên tính của Ngài ngay cả các môn đệ. Nay Chúa tỏ mình ra làm các môn đệ bỡ ngỡ và tràn ngập niềm vui. Thần tính của Chúa tỏ hiện: Diện mạo Ngài chói lọi như mặt trời và y phục của Ngài trở nên trắng tinh như tuyết.
Qua thị kiến biến hình, các tông đồ xác tín niềm tin vào Chúa Kitô và sứ mệnh của Ngài. Trong mọi lời giảng dạy, mọi cách xua trừ ma qủy, chữa lành bệnh tật và làm các phép lạ, Chúa đã tỏ ra uy quyền và thiên tính của Ngài nhưng nhiều người vẫn không nhận ra Chúa. Chúng ta cũng chứng kiến nhiều phép lạ qua việc chữa lành bệnh tật, qua các bí tích biến đổi tâm hồn, qua lời Chúa giảng dạy nhưng rồi chúng ta vẫn không nhận ra Chúa, lòng tin vẫn yếu kém.
Con đường vinh quang của Chúa là con đường thập giá. Chúa đã loan báo sự khổ nạn phải đi qua trước khi bước vào vinh quang đích thực. Chúng ta hãy tháp nhập những khổ đau, gánh nặng và thánh giá hàng ngày vào với khổ đau của Chúa trên thánh giá. Vinh quang sẽ chói ngời. Hạnh phúc đang chờ đón chúng ta nơi cuối đường. Con đường lữ hành trần thế sẽ qua đi và ánh quang phục sinh sẽ chiến thắng.
THỨ HAI, TUẦN 2 MÙA CHAY
(Lc 6, 36-38).
THA THỨ
Chúa luôn thương xót gian trần,
Nhân từ quảng đại, toàn dân kính thờ.
Thực hành đức ái nương nhờ,
Xin đừng xét đoán, nghi ngờ dối gian.
Cũng đừng kết án dở gàn,
Hằng mong thoát khỏi, muôn vàn tội khiên.
Kêu mời nhân đức dịu hiền,
Lãnh ơn tha thứ, ân thiêng diệu vời.
Trao ban rộng lượng ở đời,
Hồng ân chan chứa, rạng ngời tấm thân.
Đấu đầy hảo hạng muôn phần,
Dư tràn vạt áo, vạn lần thưởng công.
Công bằng bác ái hằng trông,
Yêu thương chan chứa, cảm thông phận người.
Chúa thương ban phúc bởi trời,
Gia ân phù trợ, một đời lạc an.
THỨ BA, TUẦN 2 MÙA CHAY
(Mt 23, 1-12).
THỰC HÀNH
Trên tòa Biệt Phái truyền rao,
Những điều họ nói, khát khao mong chờ.
Thực hành tuân giữ hưởng nhờ,
Đừng theo hình thức, mập mờ thực thi.
Không làm, mà nói điều chi,
Đặt vai gánh nặng, ai bì xả thân.
Không thèm lay thử cán cân,
Trình làng công việc, mong dân chúc mừng.
May dài tua áo lưng chừng,
Thẻ kinh nới rộng, không ngừng khoe khoang.
Chọn ngồi chỗ nhất huy hoàng,
Ghế đầu nhà hội, dân làng kính tôn.
Làm thầy lãnh đạo dạy khôn,
Tâm hồn trống rỗng, tự tôn lấp đầy.
Một người chỉ đạo là Thầy,
Giê-su chí thánh, tràn đầy quyền năng.
THỨ TƯ, TUẦN 2 MÙA CHAY
(Mt 20, 17-28).
SỨ MỆNH
Dọc đường chia xẻ đôi điều,
Thầy trò tiến bước, gặp nhiều khổ đau.
Con người bị nộp trước sau,
Nhóm đầu Thượng tế, cùng nhau vào hùa.
Các thầy Luật sĩ ganh đua,
Nhạo cười phỉ báng, nhạo vua đánh đòn.
Treo Người thập giá héo hon,
Cực hình hấp hối, chết mòn tấm thân.
Thứ ba sống lại thiện chân,
Vinh quang chiếu tỏa, nhân trần kính tôn.
Thương con, bà mẹ dủ hồn,
Khấn xin con cái, học khôn bên Người.
Chúa rằng chén đắng trong đời,
Các con dám uống, gọi mời bước lên.
Việc ngồi tả hữu ngay bên,
Cha Ta chuẩn bị, ai trên Nước Trời.
THỨ NĂM, TUẦN 2 MÙA CHAY
(Lc 16, 19-21).
BÁC ÁI
Một nhà phú hộ giầu sang,
Vận toàn gấm vóc, an khang gia đình.
Ngày ngày yến tiệc linh đình.
Vui chơi ăn uống, vô tình ngó xem.
Một người hành khất bên rèm,
Mình đầy ghẻ chốc, đói thèm miếng ăn.
Chó con liếm ghẻ hôi tanh,
Khổ thân tới chết, nằm lăn vệ đường.
Thiên thần đón tiếp yêu thương,
Đưa về hưởng phúc, tựa nương cõi trời.
Ông nhà phú hộ qua đời,
Cực hình hỏa ngục, một thời xa hoa.
Sống đời ích kỷ mù lòa,
Trần gian hưởng phúc, giờ xa thiên đàng.
Thực hành bác ái cưu mang,
Thưởng công nhân đức, dễ dàng qui thiên.
THỨ SÁU, TUẦN 2 MÙA CHAY
(Mt 21, 33-43. 45-56).
THỪA TỰ
Chủ ông trồng một vườn nho,
Đào hầm ép rượu, giao cho tá điền.
Phương xa lữ bước điền viên,
Đến mùa thu hoặch, lấy tiền làm thuê.
Ông sai đầy tớ đi về,
Thu phần hoa lợi, lời thề kết giao.
Tá điền phản phúc tự hào,
Giam cầm đánh đập, kéo rào vây quanh.
Chủ sai nhóm khác đồng hành,
Xua trừ đánh đuổi, tranh dành lợi thu.
Người làm thất tín gây thù,
Mong rằng chiếm đoạt, cả khu làm giầu.
Ông sai con một làm đầu,
Chúng liền giết chết, âu sầu khổ thân.
Chủ đành xử bọn ác nhân,
Trao vườn kẻ khác, chia phần phước ân.
THỨ BẢY, TUẦN 2 MÙA CHAY
(Lc 15, 1-3.11-32).
TRỞ VỀ
Dụ ngôn Chúa dậy hôm nay,
Cha già nhân hậu, ơn này không phai.
Yêu con chia cắt gia tài,
Người em thu nhặt, trên vai gánh gồng.
Ra đi thỏa chí tang bồng,
Tiêu xài hoang phí, mọi đồng cha cho.
Hết tiền, hết của trong kho,
Gặp cơn đói kém, lắng lo bội phần.
Xin vào giúp việc nơi cần,
Cám heo rau cỏ, nợ nần khổ đau.
Hồi tâm tự nhủ trước sau,
Xin cha thứ lỗi, quay mau về nhà.
Cha già trông ngóng từ xa,
Yêu thương ôm ẵm, thứ tha tội tình.
Người anh khó chịu em mình,
Cha đành êm dịu, dủ tình xót thương.
Lm. Giuse Trần Việt Hùng
Bronx, New York