Hai
ông bà Stanford, khi cậu con cưng chết, quyết định: Từ nay, tất cả những đứa con
California sẽ là con mình. (Hình: usptc.org)
Văn
phòng giám đốc Đại Học Harvard, một ngày cuối thế kỷ 19. Một cặp vợ chồng rụt rè
xin gặp ông giám đốc.
Cô
thư ký nhìn vẻ quê mùa của hai người khách, chiếc quần sờn gấu của ông và bộ
quần áo bình dân của bà, trả lời: ông giám đốc rất bận, chỉ tiếp khách có hẹn.
Đúng ra, ông chỉ quen tiếp những trí thức danh tiếng, những người gia thế, có
vai vế trong xã hội.
Hai
người khách nhất định xin được ở lại chờ, vì có chuyện muốn nói. Xế chiều, ông
giám đốc Harvard mới hết khách, xách cặp ra về. Cặp vợ chồng xin được thưa
chuyện vài phút.
Ông
bà cho hay người con trai duy nhất của họ, sinh viên năm đầu của trường, vừa
chết vì bệnh thương hàn, và muốn dựng một cái gì để tưởng nhớ đứa con.
Ông
giám đốc thông cảm cái đau buồn của khách, nhưng trả lời: Ông bà thử tưởng tượng,
nếu mỗi gia đình có tang xây một mộ bia, bồn cỏ nhà trường sẽ thành một nghĩa
trang.
Ông
khách nói: Chúng tôi không muốn xây mộ bia. Chúng tôi muốn nhân danh con, xây
tặng một giảng đường, hay một nhà nội trú.
Ông
giám đốc nhìn bộ quần áo bình dân, vẻ quê mùa của khách, mỉm cười: Ông có biết
xây một giảng đường tốn hàng trăm ngàn đô la?
Bà
khách nhìn chồng, nhỏ nhẹ: Nếu chỉ có vậy, tại sao mình không dựng luôn một
trường đại học?
Hai
ông bà ra về. Ít lâu sau, trường Đại Học Stanford ra đời và trở thành một trong
ba đại học uy tín nhất thế giới. Ông giám đốc Harvard không biết mình vừa tiếp
hai vợ chồng tỉ phú Stanford, vua xe lửa, sau này trở thành thống đốc
California.
Trả lại cho xã hội
Giai
thoại trên đây về Leland và Jane Stanford được kể đi kể lại, nói lên nhân sinh
quan đặc biệt của người Tây Phương, nhất là ở những xứ ảnh hưởng văn hóa Tin
Lành (*), với phương châm được dạy dỗ và thấm nhuần từ nhỏ: Trả lại cho xã hội
những gì đã nhận được của xã hội.
Khía
cạnh văn hóa đó giải thích tại sao ở Hoa Kỳ và Bắc Âu có những nhà tỷ phú như
Bill Gates, Warren Buffett, Zuckerberg dành những ngân khoản khổng lồ làm việc
từ thiện, tài trợ những dự án có công ích, trong khi ở những xã hội khác, những
người giàu có, nhất là mới giàu, chỉ biết khoe của, phung phí một cách lố bịch,
nham nhở.
Những
ông bà hoàng dầu lửa, keo kiệt, tàn nhẫn với gia nhân, nhất là di dân lao động,
không biết dùng tiền bạc làm gì hơn là phòng tắm, cầu tiêu bằng vàng, xây cất
những trường đua ngựa vĩ đại với bồn cỏ xanh giữa sa mạc, ở một xứ Hồi Giáo cấm
cờ bạc, cấm đánh độ.
Những
tỷ phú Tàu xây lại lâu đài Versailles hàng trăm phòng cho hai vợ chồng với một
cậu cả.
Những
ông trời con, những cô bồ nhí của quan lớn ở Việt Nam làm thang máy bằng vàng,
xây dinh thự xanh đỏ, Tây không ra Tây, Tàu không ra Tàu, lấy tiền gấp tàu giấy
cho con thả chơi.
Những
nhà độc tài Phi Châu dựng lại nhà thờ Vatican giữa một biển nghèo đói, dùng máy
bay riêng chở thợ may, thợ đóng giày nổi tiếng từ Paris, từ Rome (Roma) tới may
bộ quần áo giá cắt cổ thứ 200, hay áo lông (fourrure) cho các mệnh phụ sống ở
những xứ nóng như lửa.
Hai
tư duy khác nhau, đưa tới hai xã hội khác nhau: Một bên thịnh vượng, tiến bộ,
một bên nghèo đói, lạc hậu.
Từ kinh doanh tới việc nghĩa
Những
nhà triệu phú Mỹ, khi kinh doanh, không ngần ngại dùng bất cứ thủ đoạn nào để
thành công, kể cả đánh gục đối thủ cạnh tranh, để chiếm độc quyền. Đó cũng là
một khía cạnh của văn hóa Tin Lành: Không có mặc cảm với tiền bạc, với thương
mại.
Đó là
một yếu tố văn hóa, nhưng nó giải thích phần nào cho sự thành công kinh tế của
những nước như Hoa Kỳ, Bắc Âu. Văn hóa Tin Lành đã tạo ra những xứ tư bản Tây
phương.
Một
góc trường Đại Học Stanford. (Hình: humanistchaplaincies.org)
Người
Tin Lành không che giấu chuyện đã làm ra tiền, coi đó là dấu hiệu của thành công.
Gặp người Mỹ, vài giờ sau biết họ lãnh bao nhiêu đô la mỗi năm, có bao nhiêu cái
nhà, cái xe.
Văn
hóa Thiên Chúa Giáo có mặc cảm với tiền bạc. Không bao giờ người Pháp nói về
lương bổng của mình, ít khi phô trương, gần như muốn che giấu nếu thành công
trong đời.
Người
Mỹ áp dụng những phương pháp hữu hiệu để kinh doanh, để làm giàu, nhưng khi đã
thành công rồi, nghĩ tới việc trả lại cho xã hội những gì đã nhận của xã hội.
Khi
Bill Gates trình bày với vợ, con về dự án dùng trên $40 tỷ cho Foundation Bill &
Melinda Gates, và quyết định chỉ để lại cho mỗi người con $10 triệu (ít quá, khó
thành công; nhiều quá, chỉ làm hư con cái), cả bà vợ và các con đều vui vẻ chấp
nhận. Bởi vì họ được dạy dỗ, thấm nhuần văn hóa đó từ nhỏ.
Khi
Bill Gates nói về dự án của mình, Warren Buffet đã hưởng ứng ngay, đóng góp phần
lớn gia sản kếch xù cho Foundation Gates. Trên 50 tỷ phú, đa số là người Mỹ,
đứng đầu là Zuckerberg, đã noi gương Bill Gates.
Các
trường đại học Mỹ hay Anh đều giàu có, với những ngân sách khổng lồ, ngang với
ngân sách một quốc gia nhỏ, mà nhà nước không tốn một xu, bởi vì những cựu sinh
viên khi đã thành công ngoài đời đều quay lại, tự nguyện đóng góp. Đối với họ,
đó là một chuyện tự nhiên, khỏi cần ai kêu gọi. Không làm, mới là chuyện bất
bình thường.
Đơn
giản như vậy, nhưng đem áp dụng ở những nước khác, rất khó. Phải bắt đầu bằng sự
thay đổi văn hóa, thay đổi tư duy. Và văn hóa, không phải chuyện một sớm một
chiều. Đó là chuyện của hàng thế hệ.
Tinh
thần “trả lại cho xã hội” giải thích tại sao vai trò của xã hội dân sự cực kỳ
quan trọng trong các xã hội Tây phương. Nó nhân bản hóa các xã hội tư bản.
Ở Hoa
Kỳ chẳng hạn, tiêu biểu cho chế độ tư bản, nó xoa dịu những bất công của một xã
hội cạnh tranh, mạnh được yếu thua. Đó là hai khuôn mặt mâu thuẫn của tư bản Tây
phương. Mâu thuẫn hay bổ túc lẫn nhau.
Những
foundation tư nhân, nhan nhản khắp nơi, với những số tiền nhận được ở khắp nơi
gởi giúp, trợ cấp học bổng, chữa bệnh, nghiên cứu khoa học, phát triển nghệ
thuật văn hóa, giúp đỡ người nghèo, người sa cơ lỡ vận.
Truyền thống bác ái
Tại
Pháp, nơi người Tin Lành chỉ chiếm trên dưới 3%, cái tinh thần “trả lại cho xã
hội” không mạnh như ở Hoa Kỳ hay các nước có văn hóa Tin Lành ở Bắc Âu. Những
trường đại học lớn, uy tín nhất của Pháp, những năm gần đây kêu gọi các cựu sinh
viên đã thành đạt đóng góp cho trường, nhưng kết quả rất khiêm nhượng.
Không
phải một sớm một chiều người ta có thể tạo một truyền thống.
Mặc
dầu vậy, tinh thần bác ái ăn sâu tại các nước Thiên Chúa Giáo như Pháp, Ý, Tây
Ban Nha (Espagne, Spain) đã thúc đẩy các xã hội dân sự hoạt động tích cực.
Tại
Pháp chẳng hạn, tổ chức Resto du Cœur mỗi năm tặng thực phẩm, bữa ăn cho hàng
triệu người. Emmaüs, một tổ chức thiện nguyện do Linh Mục Pierre lập ra không
những giúp đỡ người nghèo, còn tạo công ăn việc làm cho hàng trăm người. Một
trong những hoạt động của Emmaüs: nhận bàn ghế, TV, tủ lạnh, computer, quần áo
cũ của thiên hạ gởi tặng, sửa lại, bán rẻ lấy tiền làm việc nghĩa. Nhân viên của
Emmaüs đều là những người gọi là SDF (Sans Domicile Fixe, không nhà không cửa,
homeless), theo nguyên tắc dạy người ta câu cá hơn là cho tiền mua cá. Những
người điều hành là những người có dư khả năng làm lương lớn trong các hãng tư,
nhưng muốn làm việc công ích để đóng góp cho xã hội.
Từ gia đình tới xã hội
Người
Tây phương, có tinh thần cá nhân chủ nghĩa, nhưng không ích kỷ như chúng ta nghĩ.
Rất
nhiều người tích cực và nghĩ đến người khác, coi việc giúp đỡ người khác, cải
thiện xã hội là một bổn phận.
Người
Việt hy sinh, nghĩ tới người khác nhiều hơn chính mình, nhưng “người khác” chỉ
luẩn quẩn trong nhà, cha mẹ, vợ chồng, con cái, không ra khỏi ngưỡng cửa gia
đình. Gia đình Việt Nam chặt chẽ, nhưng xã hội Việt Nam lỏng lẻo. Gia đình Tây
phương lỏng lẻo, nhưng xã hội của người ta chặt chẽ. Chữ liên đới, bác ái, huynh
đệ không phải là những danh từ trống rỗng trên cửa miệng.
Người
Việt dành trọng tâm đời mình cho gia đình. Tai họa xảy ra cho người thân làm
tiêu tan luôn đời mình. Mất một người thân, cuộc đời kể như chấm dứt. Ngồi rầu
rĩ thương thân, oán phận.
Thái
độ của người Tây phương tích cực hơn. Họ nghĩ tới xã hội. Họ không bi quan yếm
thế. Tại họa cá nhân không đánh gục họ, trái lại, trở thành một động lực khiến
họ lao đầu vào việc cải tiến xã hội.
“Our Children”
Hai
ông bà Stanford, khi cậu con cưng chết, quyết định: Từ nay, tất cả những đứa con
California sẽ là con mình, “The children of California shall be our children.”
Ở
Pháp, những bà mẹ có con thơ ấu chết vì tai nạn xe hơi, thay vì ngồi than trời
oán đất, hay oán thù người gây tai nạn, đã thành lập một hội rất thế lực, Ligue
Contre La Violence Routière (hội chống lại bạo lực lưu thông) hoạt động tích
cực đòi Quốc Hội, chính phủ ban hành những luật lệ hạn chế vận tốc, kiểm soát,
trừng phạt những người lái xe sau khi uống rượu, hút cần sa ma túy, mở những lớp
về an ninh lưu thông, hỗ trợ các gia đình nạn nhân.
Các
nạn nhân khủng bố lập những hội tương trợ các nạn nhân như mình. Một phụ nữ Pháp,
thoát chết trong cuộc khủng bố Hồi Giáo ở Paris, nói: Chưa bao giờ tôi hạnh phúc
hơn, vì có một gia đình trên 200 người.
Có
người trong gia đình chết vì ung thư, họ lập những hội giúp bệnh nhân ung thư.
Những
người cựu SDF, khi có công ăn việc làm, mở hội giúp những người vô gia cư.
Người
có con chết vì ma túy, gia đình tan nát vì rượu chè, bỏ tiền bạc, giúp những
người nghiện ngập. Họ làm việc đó tận tụy, âm thầm, coi như chuyện đương nhiên,
ngạc nhiên khi có người ngạc nhiên trước các nghĩa cử đáng khâm phuc đó.
Những
thí dụ đó nhan nhản, ở mỗi góc phố, đếm không xuể.
Thí
dụ điển hình nhất là tổ chức Télémathon. Mộ số gia đình có con bị các thứ bệnh
hiếm, không có thuốc điều trị vì không có hãng bào chế thuốc nào bỏ ra những
ngân khoản khổng lồ để tìm kiếm, sản xuất thuốc cho một số rất ít bệnh nhân, đã
thành lập Télémathon, mỗi năm vận động quyên góp được hàng trăm triệu euro.
Với
số tiền đang kể đó, họ lập tuyển dụng các y sĩ, các chuyên viên y khoa nổi danh,
mở những laboratoires tối tân để nghiên cứu phương pháp chữa trị, tìm tòi thuốc
men. Tiền đóng góp từ khắp nơi gởi về, thường thường là của những người lợi tức
thấp, nhưng sẵn sàng giúp người thiếu may mắn hơn mình. Và những người hoạt động
tích cực nhất là những người có con cái đã chết vì bạo bệnh, hoạt động để tránh
cho người khác thảm kịch của chính mình.
Không
quay đầu về quá khứ, tiến về phía trước, nghĩ đến việc cải thiện xã hội, đó là
những yếu tố khiến xã hội Tây phương thành công. Cả về kinh tế lẫn chính trị.
Bởi vì dân chủ không phải chỉ xây dựng trên giấy tờ, qua hiến pháp, bầu cử, luật
lệ. Nó phải được thực thi, bảo vệ, nuôi dưỡng bởi xã hội dân sự.
Cha chung không ai khóc
Người
Việt Nam hy sinh cho gia đình, đó là một đức tính đáng cảm phục. Đó là một điều
may, khiến xã hội Việt Nam không hoàn toàn băng hoại. Hay xã hội đã băng hoại,
nhưng vẫn còn những ốc đảo là hàng triệu gia đình, đang âm thầm cố thủ.
Người
Việt hết lòng với gia đình, nhưng hoàn toàn thờ ơ với xã hội.
Phương châm của người Việt: Vườn ai nấy rào. Người ta đốn cây, tôi mặc kệ, vì là
cây ngoài đường. Người ta xẻ núi, phá rừng, xây chung cư, khách sạn, tôi ngoảnh
mặt đi để tránh vạ lây. Hậu quả là Việt Nam được trời cho một giang sơn gấm vóc,
ngày nay bị tàn phá một cách thô bạo. Nha Trang, Đà Lạt, Sapa,… những thắng cảnh
tuyệt vời đang trở thành những đống xi măng, cốt sắt thô kệch, trước sự thờ ơ
của mọi người. Cha chung không ai khóc.
Tại
các nước Tây phương, các di tích lịch sử được bảo trì một phần lớn nhờ các
foundation, các tư nhân. Ở Việt Nam, ngược lại, người ta biến của công thành của
riêng, không nương tay tàn phá di sản của đất nước để làm giàu, để trục lợi.
Khi nào tình
thương, sự liên đới, lòng bác ái, tinh thần trách nhiệm của người Việt ra khỏi
ngưỡng cửa gia đình, lúc đó Việt Nam sẽ có một xã hội lành mạnh, lạc quan, tích
cực. Đủ lành mạnh, lạc quan, tích cực, để xây dựng một chế độ dân chủ đích thực.
Để xây dựng lại đất nước đang trở thành một bãi rác, nghĩa đen cũng như nghĩa
bóng. (Từ
Thức)
(*) Bài này không có dụng ý ca ngợi đạo Tin Lành. Tôn giáo nào cũng có ưu và
khuyết điểm.
Nguồn:
https://www.nguoi-viet.com/dien-dan/mot-giai-thoai-nho-mot-bai-hoc-lon/