CHÚA NHẬT XXVIII B THƯỜNG NIÊN
Kn 7: 7-11; Dt 4: 12-13; Mc 10: 17-30 / 10: 17-27
Bác sĩ Nguyễn Tiến Cảnh, MD
“Đức Giêsu vừa lên đường,
thì có một người chạy đến quì xuống trước mặt Ngài và hỏi: ‘Thưa Thầy nhân lành,
tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp?’. Đức Giêsu đáp: ‘Sao
anh nói tôi là nhân lành? Không có ai là nhân lành cả, trừ một mình Thiên Chúa.
Hẳn anh biết các điều răn: Chớ giết người, chớ ngoại tình, chớ trộm cắp, chớ làm
chứng gian, chớ làm hại ai, hãy thờ kính cha mẹ’. Anh ta nói:’Thưa Thầy, tất cả
những điều đó tôi đã tuân giữ từ thuở nhỏ’. Đức Giêsu đưa mắt nhìn anh ta và đem
long trìu mến. Ngài bảo anh ta:’Anh chỉ thiếu có một điều là hãy đi bán những gì
anh có mà đem cho người nghèo, anh sẽ được một kho tang trên trời. Rồi hãy đi
theo tôi’. Anh ta sa sầm nét mặt và buồn rấu bỏ đi vì anh ta có nhiều của cải……….”.
(Mc 10: 17-30)
CÂU CHUYỆN ƠN
GỌI
Marco kể câu chuyện trên nói về sự
sống đời đời thực ra là nói về ơn gọi (Mc.10:17-30). Đây là câu chuyện duy nhất
của Mác Cô nói về một người được Chúa gọi mà không đi theo Chúa.
Chuyện này được cả ba thánh sử kể
lại. Thánh Mathêu cho biết người đó là một thanh niên (Mt 19:16-22). Thánh Lu Ca
cho biết đó là một lãnh tụ (Lc 18: 18-23). Cả ba thánh đều nói người đó giầu
có, nhưng riêng Mac cô nêu rõ cái ưu tư của người đó “…tôi phải làm gì để có
được đời sống vĩnh cửu làm gia nghiệp?”.
Ý NGHĨA CỦA ƠN
GỌI VÀ ĐỜI SỐNG VĨNH CỬU
Chúng ta thử phân tích đoạn Tin
Mừng của Mac Cô. Chúa Giêsu cho biết chữ ‘Nhân Lành’ chỉ có thể nói về
Thiên Chúa vì Người là nguồn mạch mọi sự tốt lành và chỉ một mình Người mới có
thể ban cho chúng ta đời sống vĩnh cửu.
Phải chăng để có đời sống vĩnh cửu
là phải làm theo lời Chúa Giesu nói với người thanh niên giàu có này? Chúa Giêsu
có đòi hỏi các môn đệ phải bán tài sản của họ đi không? (1Tm 6: 117-19). Ông
Phêrô đã không giữ lại nhà và chiếc ghe của ông đấy sao? (Mc 1: 29; Ga 21:3).
Những người phụ nữ ở Galile đã đi theo hầu hạ Chúa Giêsu mà không trở lại nhà
lấy vàng bạc và đồ trang sức của mình như ông Giuse thành Arimathea đã làm (Mc
15:41,43).
Lời chúa Giêsu kêu gọi người thanh
niên giàu có này rất rõ ràng với những lý do rất đặc biệt. Tại sao anh ta lại
cảm thấy lời yêu cầu của Chúa quá khó khăn? Bởi vì anh ta có nhiều của cải vật
chất. Khi người thanh niên bỏ đi thì Chúa nói “Người giàu có khó có thể vào
được nước Thiên Chúa !” (c.23)
Điều khác biệt là trong Cựu Ước,
sự giàu sang được coi là dấu chỉ ân huệ Chúa ban (G 1: 10; Tv 128: 1-2; Is 3:
10). Những người Do Thái mộ đạo cũng tin rằng giàu sang là dấu hiệu Chúa chúc
lành. Những người giàu có là do Chúa chúc phúc, trái với những kẻ nghèo khó là
kẻ bị Chúa chúc dữ.
TIỀN TÀI VÀ
DANH VỌNG
Những lời Chúa Giêsu nói với người
thanh niên (Mc 10: 23) đã làm cho các môn đệ ngỡ ngàng vì nó trái với quan niệm
nói trong Cựu Ước (Mc 10: 24-26). Sự khác biệt là của cải vật chất và quyền lực
thì mau qua, nay còn mai mất, nên bị Chúa Giêsu đã bác bỏ hoàn toàn. Nếu ai ôm
lấy những thứ phù du đó thì không thể vào được nước trời. Người thanh niên bỏ
Chúa là bỏ cái ”Thực” đi theo cái “Giả” nói lên một thực tế ở đời. Tiền tài
danh vọng cũng khiến việc lãnh đạo, điều hành Giáo Hôi và việc truyền giáo của
các mục tử bị cản trở. Chúa Giêsu dùng hình ảnh người thanh niên buồn rầu
bỏ đi để các môn đệ thấy cái tác hại và nguy hiểm của tiền bạc, quyền
lực và danh vọng. Tách rời khỏi những vật phù du đó là điều kiện cần phải có để
làm môn đệ của Chúa, vì những quyến rũ đó sẽ bó chặt chúng ta với thế gian,
khiến lòng trí chúng ta luôn luôn ở nơi đó, coi giá trị phù du hơn là giá trị
thực.
Chúa Giêsu đã nói ngược lại những
gì mà các môn đệ và người Do Thái đã được dạy bảo. Vì thế lời dạy của Chúa quả
là khó hiểu. “ Khó khăn biết bao cho những kẻ nhiều tiền lắm của vào được
Nước Thiên Chúa!”. Phúc Âm kể lại “Các môn đệ rất ngạc nhiên và nói với nhau
‘vậy thì ai có thể được cứu rỗi đây?’” (c. 23, 26).
Ai trong chúng ta cũng có thể đặt
câu hỏi tương tự như vậy. Chúa Giêsu đã nhắc nhở: Sự cứu rỗi là một tặng phẩm
Chúa ban. Ân sủng cũng vậy, chính là quà tặng của Chúa và chỉ những ai có bàn
tay trống rỗng, chẳng vướng bận gì, chẳng có gì là của cải riêng mới có thể
thoải mái đưa tay đón nhận ân sủng đó. Hoàn thành ơn cứu rỗi thì vượt quá khả
năng của con người và hoàn toàn phụ thuộc vào lòng tốt và khoan dung của Thiên
Chúa là đấng ban phát ơn tặng ấy (Mc 10: 27).
SỰ MÂU THUẪN
TRONG KITO GIÁO
Theo suy nghĩ của con người trong
xã hội bình thường, giàu sang phú quí là dấu chỉ Chúa thương, và nghèo khó khốn
khổ lại là biểu hiệu Chúa ghét bỏ. Mgười Kitô hữu được khuyến khích tuân theo
giáo huấn của chúa Giêsu, nhưng giá trị của xã hội lại trái ngược. Giàu sang,
phú quí, quyền lực thì được mọi người kính nể .…
Giàu sang là mục đích của hệ thống
tư bản. Khi mà hệ thống tư bản duy vật hoàn toàn làm chủ mà không có trái tim
với tình thương yêu thì nó sẽ đi ngược lại giáo huấn của Chúa Giêsu. Phúc Âm khuyến
khích nên có “sự giàu sang phú quí của Tin Mừng”. Chúa không chống lại sự
giàu sang vật chất, nhưng Người kết án những ai chỉ biết bám lấy tiền tài, danh
vọng, đến độ trở thành nô lệ. Trái lại, nó sẽ trở thành ơn phúc khi người ta
chia sẻ nó với mọi người, với người nghèo khó.
Chúa Giêsu nhìn chàng thanh niên
giàu có cũng như Chúa nhìn vào mỗi chúng ta. Chúa nhắc nhở chúng ta phải làm
“một điều gì nữa”. Đừng hành động như chàng thanh niên giàu có. Hãy đón nhận Lời
Chúa để Lời Chúa xâm nhập lòng chúng ta hầu biến đổi cuộc sống chúng ta, phá bỏ
những giá trị phù phiếm trần gian và đặt giá trị vĩnh cửu lên hàng ưu tiên.
Khi Chúa đưa ra những đòi hỏi có
vẻ vượt quá sức con người, nhiều môn đệ đã bỏ ngài. Chúa đã hỏi những môn đệ còn
lại: “Các anh cũng tính bỏ đi hay sao?” Phêro trả lời: “Thưa
Thầy, chúng con sẽ đi theo ai? Thầy chính là Lời Hằng Sống”(Ga 6: 67-68). Và
họ đã chọn ở lại với Chúa, vì Lời Chúa là lời hằng sống, hứa hẹn một sự vĩnh cửu
với đầy đủ ý nghĩa để sống bây giờ và mãi mãi.
KHÔN NGOAN VÀ
HẠNH PHÚC
Vua Solomon là người khôn ngoan
đúng nghĩa như diễn tả trong bài đọc I (Kn 7: 7-11) cho thấy chỉ có sự khôn
ngoan thực mới có thể mang lại hạnh phúc. Ông cầu nguyện để xin Chúa ban sự khôn
ngoan và chỉ xin khôn ngoan thôi. Ông không xin quyền lực, giàu sang phú quí hay
sức khỏe…, nhưng Chúa đã ban cho ông tất cả mọi sự.
Đối với chúng ta là những Kito hữu,
khôn ngoan đã trở thành Con Người có tên là Giêsu. Khôn ngoan sinh ra trong máng
cỏ và chết trên thập giá. Chúng ta ở giữa hai điểm đó và có bổn phận lấp cho đầy
để nối hai điểm lại nếu chúng ta biết theo Chúa và sống cuộc sống tình yêu vô vị
lợi. Đó là cơ hội duy nhất.
Khi ngước mắt nhìn Chúa Giêsu,
chúng ta nhận ra thế nào là nghèo khó mà tâm hồn vẫn dịu dàng và quảng đại, thế
nào là than khóc, ưu tư mà vẫn lo chăm sóc người cần được chăm sóc, thế nào là
tâm hồn trong sáng biết sống hài hòa với mọi người, và thế nào là đau buồn khi
bị truy nã đầy đọa. Vì thế Chúa đã có lý khi nói với mỗi người chúng ta là: “Hãy
đến và theo Ta!”
Chúa không nói: “Hãy làm những
điều Ta nói”. Nhưng Chúa nói: “Hãy đến và theo Ta!” Sau cùng, Chúa
nhìn thẳng vào mỗi người chúng ta như nhắc nhở là cuộc sống đầy đủ và trọn vẹn,
không có nghĩa là cố tạo cho được nhiều của cải vật chất, tiền bạc, danh vọng
cho riêng mình, nhưng phải biết chia sẻ cho tha nhân.
Lúc khởi đầu, sự mời gọi của Chúa
làm chúng ta ngạc nhiên, buồn phiền. Nhưng với ơn Chúa, chúng ta nhận ra Lời
Chúa là lời hằng sống, có hiệu lực rất sắc bén có thể giúp chúng ta biết phân
biệt giữa “tâm” và tư”linh” còn ẩn kín trong tâm (Dt 4: 12-13). Hy vọng chúng ta
sẽ không bỏ Chúa và đi mà lòng buồn nặng chĩu.
CUỘC SỐNG
NGƯỜI KITO HỮU TRONG ĐỜI SỐNG THƯỜNG NHẬT
Áp dụng Lời Chúa trong bài Tin
Mừng Mac cô hôm nay, chúng ta cùng nhau suy
gẫm và thực thi ba lời giáo huấn quan trọng của truyền thống Công Giáo được nói
tới trong Sách Giáo Lý Công Giáo và tông thư Bác Ái Trong Sự Thật/Caritas in
Veritate của Đức Thánh Cha Biển Đức XVI.
1. Sách Giáo Lý dạy (câu
2404-2405): Khi sử dụng những tài sản mình sở đắc cách hợp pháp, con người
không được coi đó như chỉ thuộc riêng về mình, mà còn phải coi đó như những tài
sản chung, theo nghĩa những tài sản đó không những mang lợi ích cho mình mà còn
cho người khác nữa. Quyền tư hữu làm cho người sở hữu tài sản trở thành người
quản lý của Chúa quan phòng, lo sinh hoa lợi với tài sản của mình và thông ban
phúc lợi cho tha nhân, trước hết là thân nhân của mình.
Những tài sản sản xuất, vật
chất hoặc tinh thần, như đất đai và nhà máy cơ sưởng, các sở trường và tài nghệ
buộc những người sở hữu phải làm sao để hoa trái của các tài sản đó sinh lợi ích
cho nhiều người. Những người sở hữu các tài sản tiêu thụ và sử dụng cũng phải sử
dụng chúng một cách tiết độ, dành một phần tốt cho lữ khách, cho bệnh nhân và
cho người nghèo.
2. Sự thật thứ hai là…sự phát
triển con người toàn diện về mọi chiều kích. Không có một viễn kiến về đời sống
vĩnh cửu thì sự tiến triển của con người trong thế giới này không có chỗ để thở.
Đóng khung trong lịch sử, nó sẽ liều lĩnh chỉ cố làm sao cho có thật nhiều của
cải, phồn vinh; nhân loại do đó không còn can đảm để phục vụ tài sản cao cấp hơn,
phục vụ những sáng kiến to lớn và vô vị lợi được gọi là Đức Bác Ái Phổ Quát.
“Con người không thể phát triển do
chính tài năng của mình, cũng như sự phát triển đó không thể đơn thuần trao về
lại cho họ. Theo trào lưu lịch sử, thường thì những cơ chế/ tổ chức trong xã,
hội quốc gia đã đủ để bào đảm cho quyền phát triển của con người được hoàn thành”
( Số 11 Caritas in Veritate).
3. “Trong khi người nghèo khó trên
thế giới vẫn tiếp tục gõ cửa nhà người giàu thì thế giới giàu sang vẫn cố tình
không nghe những tiếng gõ cửa ấy bởi vì lương tâm họ không còn phân biệt con
người là gì nữa. Thiên Chúa đã biểu lộ tính người cho con người. Lý trí và niềm
tin cùng làm việc song hành để cho chúng ta biết cái gì là tốt, với điều kiện
chúng ta phải muốn nhận biết nó. Theo luật tự nhiên, thì lý trí sáng tạo chiếu
rọi trước để chỉ cho ta thấy cái hay tuyệt vời của chúng ta, nhưng cái tồi tệ
của con người chúng ta đã làm cho chúng ta không còn nhận ra được tiếng gọi của
Sự Thật Luân Lý” (Số 75 Caritas in Veritate).
- Lạy Chúa, chúng con sẽ đi theo
ai đây? Chúa chính là Lời Hằng Sống.
Fleming Island, Florida
Oct, 2018