(Ga
13,
1-15)
Phụng
vụ
chiều
Thứ
Năm
Tuần
Thánh,
Giáo
hội
cử
hành
Bí
tích
Thánh
Thể
do
Chúa
Giêsu
thiết
lập
vào
sau
bữa
tối
cuối
cùng
với
các
Tông
Đồ
trong
nhà
Tiệc
Ly,
trước
Đêm
Hấp
Hối
trong
Vườn
Cây
Dầu,
để
muôn
đời
tưởng
nhớ
tới
sự
Hiện
Diện
Thực
Sự
của
Người
giữa
chúng
ta.
Đây
là
Thánh
lễ
sau
cùng
được
cử
hành
trước
Đêm
Vọng
Phục
Sinh
Thứ
Bẩy
Tuần
Thánh.
Vì
là
Lễ
sau
hết
nên
lúc
hát
Kinh
Vinh
Danh,
các
chuông
nhà
thờ
reo
lên,
và
sẽ
chỉ
reo
lại
vào
đúng
lúc
hát
Kinh
Vinh
Danh
trong
Đêm
Vọng
Phục
Sinh.
Sau
Thánh
lễ
chiều
nay,
các
khăn
bàn
thờ
đều
được
lột
sạch,
các
chân
nến
và
thánh
giá
được
cất
đi,
người
ta
không
còn
trưng
hoa
nữa
để
loan
báo
ngày
đại
tang
của
Giáo
hội
và
cũng
ngụ
ý
nói
rằng,
Giáo
hội
không
cử
hành
lễ
nào
nữa
cho
đến
ngày
Chúa
Kitô
sống
lại.
Cử
hành
Cuộc
Khổ
Nạn
và
Phục
Sinh
của
Đức
Kitô
là
mục
đích
của
Tam
Nhật
Vượt
Qua.
"Chúng
ta
phải
hãnh
diện
về
thập
giá
Đức
Giêsu
Kitô,
Chúa
chúng
ta.
Nơi
Người,
ta
được
giải
thoát,
được
sống
và
được
sống
lại
;
chính
Người
giải
thoát
và
cứu
độ
ta"
( Ca
nhập
lễ
).
"Trước
ngày
Lễ
Vượt
Qua,
Chúa
Giêsu
biết
đã
đến
giờ
Mình
phải
bỏ
thế
gian
mà
về
cùng
Chúa
Cha,
Người
vốn
yêu
thương
những
kẻ
thuộc
về
mình
còn
đang
ở
thế
gian,
thì
đã
yêu
thương
họ
đến
cùng"
(Ga
13,1-2). Chúa
Giêsu
đã
yêu
thương
các
môn
đệ,
thì
Người
đã
yêu
họ
đến
cùng
một
cách
kinh
ngạc.
Thật
không
có
hành
động
nào
khác
để
diễn
tả
yêu
thương
cho
bằng
tình
yêu.
Cũng
như
các
môn
đệ,
Thiên
Chúa
đã
yêu
thương
chúng
ta
đến
nỗi
không
có
ngòi
bút
nào
trên
trần
gian
này
có
thể
diễn
tả
hoặc
viết
ra
hết
được
tình
yêu
thương
ấy,
trong
những
ngày
cuối
đời
của
“kiếp
người”
lầm
than
và
cay
đắng.
Vì
yêu,
Chúa
Giêsu
đã
lập
Bí
tích
Thánh
Thể,
lấy
chính
Thịt
Máu
Mình
làm
của
ăn
của
uống
nuôi
dưỡng
chúng
ta.
Để
tiếp
tục
yêu
thương
và
tha
thứ,
Chúa
thiết
lập
thiên
chức
Linh
mục
đời
đời.
Và
cũng
chính
hôm
nay,
Chúa
truyền
dạy
chúng
ta
phải
yêu
thương
nhau
như
Chúa
đã
yêu.
“Các
con
hãy
lãnh
nhận
mà
ăn,
này
là
Mình
Ta…
Các
con
hãy
cầm
lấy
mà
uống, chén
này
là
Tân
ước
trong
Máu
Ta”
(1
Cr
11,
24-25).
Thật
không
thể
hiểu
nổi,
Thiên
Chúa
yêu
nhân
loại
biết
là
chừng
nào.
Ngài
đã
yêu
bằng
một
Tình
Yêu
trao
ban,
hy
sinh
và
tận
hiến.
Khi
lập
Phép
Thánh
Thể,
Chúa
hiến
chính
thân
mình
làm
lượng
thực
nuôi
dưỡng
chúng
ta,
ở
với
chúng
ta
mọi
ngày
cho
đến
tận
thế.
Không
những
thế,
Chúa
còn
cho
chúng
ta
tham
dự
vào
sự
sống
của
chính
Chúa
khi
rước
Mình
và
Máu
Thánh
Ngài,
để
được
sống
đời
đời.
Thiết
lập
Bí
tích
Thánh
Thể
xong,
Chúa
Giêsu
cũng
lập
luôn
Bí
tích
Truyền
Chức
Thánh.
Chúa
nói
với
các
Tông
Đồ
hiện
diện
: “Các
con
hãy
làm
việc
này
để
nhớ
đến
Thầy”
(Lc
22,
19
;1
Cr
11,
24).
Với
lời
trên,
cho
thấy
Thiên
Chúa
tiếp
tục
yêu
thương
và
tín
nhiệm
con
người.
Mặc
dù
phàm
nhân
bất
xứng,
Chúa
vẫn
ủy
thác
cho
sứ
mạng
thay
mặt
Chúa
hiện
tại
hóa
Hy
tế
Thập
giá
trên
bàn
thờ
mỗi
ngày,
tất
cả
chỉ
vì
yêu.
Sau
khi
rửa
chân
cho
các
môn
đệ,
một
lần
nữa,
Người
mời
gọi
chúng
ta :
“Thầy
đã
làm
gương
cho
các
con,
để
các
con
cũng
bắt
chước
mà
làm
như
Thầy
đã
làm
cho
các
con”
(Ga
13,15).
Bằng
cách
này,
Người
thiết
lập
một
sự
liên
kết
thân
mật
giữa
Bí
tích
Thánh
Thể,
Bí
tích
của
quà
tặng
hy
sinh
và
huấn
lệnh
yêu
thương.
Hôm
nay,
kỷ
niệm
ngày
Chúa
Giêsu
thiết
lập
thiên
chức
Linh
mục,
chúng
ta
có
nhiều
dịp
nhắc
đi
nhắc
lại
một
câu
rất
sâu
sắc
nhưng
cũng
cần
phải
tìm
hiểu
thêm
: Không
có
Thánh
Thể
thì
không
có
chức
Linh
mục
-
không
có
chức
Linh
mục
thì
cũng
không
có
Bí
tích
Thánh
Thể (chỉ
một
lần
rồi
thôi).
Hai
điều
đó
gắn
chặt,
liên
kết
với
nhau
nhờ
đức
bác
ái.
Không
thể
tham
dự
Thánh
Thể
nếu
không
có
Tư
Tế,
nhưng
cũng
không
thể
tham
dự
Thánh
Thể
nếu
không
có
đức
bác
ái
và
sự
tha
thứ.
Trong
Bí
tích
Thánh
Thể,
tất
cả
chúng
ta
đều
tham
dự
vào
một
Mình
Thánh,
một
Máu
Thánh,
trở
nên
một
thì
chúng
ta
không
còn
tách
biệt
được
nữa.
Ai
tham
dự
bàn
tiệc
của
Chúa
thì
người
đó
không
thể
tách
rời
khỏi
bổn
phận
yêu
thương
anh
chị.
Mỗi
lần
chúng
ta
tham
dự
bàn
tiệc
Thánh
Thể,
chúng
ta
cũng
nói
“Amen”
trước
Mình
và
Máu
Thánh
Chúa,
như
thế
chúng
ta
cam
kết
thực
hiện
điều
Ðức
Kitô
đã
làm,
là “rửa
chân”
cho
anh
chị
em,
trở
nên
một
hình
ảnh
thực
sự
và
tỏ
tường
của
Ðấng
“đã
hoàn
toàn
trút
bỏ
vinh
quang
mặc
lấy
thân
nô
lệ”(Phil
2,7).
Tình
yêu
là
di
sản
cao
quý
nhất
mà
Ðức
Kitô
để
lại
cho
những
ai
được
Người
kêu
gọi
bước
theo.
Chính
tình
yêu
của
Người,
được
chia
sẻ
bởi
các
môn
đệ,
là
điều
được
ban
tặng
cho
tất
cả
nhân
loại
trong
buổi
chiều
nay.
Thánh
Thể
là
một
ban
tặng
cao
cả,
nhưng
cũng
là
một
trách
nhiệm
lớn
lao
cho
những
ai
tiếp
nhận.
Ðứng
trước
Phêrô,
người
đã
từ
chối
không
chịu
để
được
rửa
chân,
Ðức
Giêsu
đã
nhấn
mạnh
đến
nhu
cầu
phải
nên
thanh
sạch
để
có
thể
dự
phần
vào
bàn
tiệc
Thánh
Thể.
Nghi
thức
rửa
chân
nói
lên
sự
khiêm
tốn
của
mình
đối
với
người
khác,
nhìn
nhận
rằng
mình
là
người
có
tội,
nếu
có
điều
gì
là
do
tôi
chứ
không
phải
do
anh
em,
tha
nhân
thật
sự
là
anh
em
của
tôi.
Bác
ái
không
phải
là
chối
từ
việc
người
khác
không
có
lỗi,
nếu
lỗi
là
có
lỗi
với
Chúa.
“Rửa
chân
cho
nhau”
chứ
không
phải
rửa
chân
cho
người
trên
hay
cho
người
dưới,
tất
cả
đều
là
tha
thứ,
yêu
thương
và
giúp
đỡ
nhau.
Chúng
ta
cầu
xin
Chúa
cho
Thánh
lễ
cử
hành
chiều
hôm
nay,
đưa
chúng
ta
vào
trong
mầu
nhiệm
của
Bí
tích
Thánh
Thể,
mầu
nhiệm
của
thiên
chức
Linh
mục,
và
giới
răn
trọng
nhất
là
bác
ái
yêu
thương.
Chúng
ta
cố
gắng
ghi
nhớ
những
điều
này
để
đưa
vào
trong
cuộc
sống
hàng
ngày
của
mỗi
người.
Amen.
Lm.
Antôn
Nguyễn
Văn
Độ