Dẫu rằng
một phần tư thế kỷ qua đi nhưng Mẹ vẫn còn đâu đó và quanh đây hay nói đúng
nghĩa hơn là thật gần và thật gần. Đơn giản chỉ là Mẹ.
Ba mụn
con, gia cảnh hoang tàn sau ngày mất nước. Cha không đủ khả năng lao nhọc để
nuôi con, thế là Mẹ nhoài chiếc lưng còng ra ròng rã suốt cuộc đời nuôi con khôn
lớn.
Dù nhà
thiếu trước hụt sau nhưng không bao giờ Mẹ để cho con của Mẹ phải thiếu bất cứ
một thứ gì.
Dù nghèo
nhưng “sang – chảnh” phải mặc quần jean Levis và áo thun cá sấu mới chịu cơ.
Dù nghèo
nhưng phải lên cái phố Tạ Thu Thâu bên hông chợ Bến Thành để mua cho con áo
sơ-mi mới chịu.
Và, ngày
đầu tiên của những năm cuối cấp, khi nhà trường năm đầu tiên bắt mang sandal
quai hậu thì Mẹ phóng luôn cho đôi giày Adidas chính hiệu.
Nhiều và
nhiều điều nữa mà Mẹ đã làm, đã sống vì con cái suốt cả cuộc đời mà không giấy
mực nào kể siết. Đơn giản là vì tình Mẹ quá bao la.
Thật là
thiếu nếu không nhắc đến hình bóng Mẹ cứ tối tối đứng ngã ba đường cho con đi
học thêm đêm tối về. Đơn giản chỉ là Mẹ sợ ai nào đó bắt cóc đứa con yêu của
mình.
Ngày
mang án từ từ phòng bác sĩ ở viện 115, Mẹ hỏi gặng bác sĩ mới cho biết kết quả
chót cùng là còn 3 tháng. Mẹ kể lại rằng Mẹ thưa với bác sĩ rằng Mẹ là người
Công Giáo nên quan tâm đến phần rỗi và còn đứa con nhỏ chưa học xong còn dang
dở. Vì nghe Mẹ nói như thế nên bác sĩ mới nói thiệt về chứng bệnh chứ thường
nguyên tắc chẳng ai nói với bệnh nhân tin dữ ấy bao giờ … Và Mẹ ra đi tròn 3
tháng sau lời ai oán không muốn nghe của bác sĩ.
Chả bao
giờ quên được những bữa ăn mà Mẹ cứ lặng nhìn con ăn sợ con không đủ no và lòng
không khỏi đói. Và, cám cảnh cái thời bao cấp cực khổ. Không việc gì là Mẹ chê
bai chỉ để làm sao có tiền để cho con đủ sống. Và bi đát nhất sau khi bị lừa
chuyển tiền mà thùng hàng không bao giờ đến Mẹ đã vay nhờ Cha chính xứ.
Và cứ
như thế, cứ như thế cuộc sống dần trôi và cuộc đời xuôi chảy với biết bao nhiêu
nhọc nhằn.
Căn bệnh
ung thư quái ác đã giành giật mạng sống của Mẹ với lũ cháu đàn con. Ngày Mẹ nằm
xuống xuôi đôi bàn tay từ giã cuộc đời cũng là lúc mà nhà không còn gì để trang
trải.
Không
thể để Mẹ bơ vơ trơ trọi giữa trời nắng gắt nên cố gắng xây cho Mẹ ngôi mộ …
thiếu.
Nghĩ đi
nghĩ lại chả ai liều như nó khi hai bàn tay trắng mà dám làm cho Mẹ ngôi nhà ở
nghĩa trang. Đơn giản, nó nghĩ rằng người sống có cái nhà và người chết có nấm
mộ.
Chuyện
lạ thay là ngôi mộ của Mẹ vừa hoàn tất thì người Dì ruột bay từ nơi xa lắm về và
lo cho Mẹ kèm theo một câu nói dễ thương rất Huế : “Răng mô mà mi than dữ rứa !
Mi viết thư mi than rứa !” và chỉ biết nói lại với Dì : “Dì ơi ! Mẹ con bị ung
thư nên không còn tiền chạy chữa chứ bản thân con cũng chả xin xỏ Dì chi …”
Và, ngày
này đây, Dì và Mẹ đã gặp nhau nơi xa lắm và cũng chỉ mong Mẹ và Dì được hưởng
tôn nhan Chúa cùng với ông bà nội ngoại và với người Cha yêu dấu mới bỏ con cái
ra đi được 5 tháng.
Thế đó !
Mẹ là như vậy để rồi làm sao có thể quên được. Và, nó vẫn chiêm nghiệm tâm từ từ
dòng nhạc của nhạc sĩ Phanxicô :
“Rồi lớn
lên con xây non cao
Vượt biển khơi bay lên trăng sao
Khi về nhà xưa với cha và với mẹ
Vẫn là trẻ thơ bé như ngày nào.”
Mà đúng
thật, dù có là ai, dù là linh mục của Chúa đi chăng nữa nhưng khi về nhà và
trong vòng tay Cha, tấm lòng Mẹ nó cũng chỉ là trẻ thơ bé như ngày nào vì đơn
giản nếu không Cha và không Mẹ thì làm sao có nó và nó có được như ngày hôm nay.
Ngày của
Mẹ, vu vơ viết vài dòng hồi nhớ để tưởng nhớ công Cha nghĩa Mẹ thật thẳm sâu và
rồi trong mỗi giờ kinh Lễ chỉ biết :
Xin chắp
bàn tay xin hát lời ca
Thiết tha xin Trời giúp cho mẹ cha
Sáng mãi ước nguyện và vơi đi ưu phiền
Trăm năm mãi được bình yên.