SUY NIỆM CHÚA NHẬT XIII THƯỜNG NIÊN - NĂM A
(Mt 10,37-42)
Kính mời theo dõi video bài giảng tại đây:
https://www.youtube.com/watch?v=-fxFRJgaHvE&feature=youtu.be
Chúa Giêsu hôm nay cất tiếng mời gọi con người, cách riêng là
người môn đệ, chẳng những lắng nghe, đi theo, mà còn phải hy sinh và từ bỏ nữa.
“Kẻ nào yêu mến cha mẹ hơn Thầy, thì chẳng xứng đáng với Thầy, và kẻ nào yêu
mến con trai, con gái hơn Thầy, thì không xứng đáng với Thầy. Kẻ nào không vác
thập giá mình mà theo Thầy, thì không xứng đáng với Thầy” (Mt 10, 37).
Nghe lời tuyên bố của Chúa Giêsu ở trên, mỗi người chúng ta nói
gì và trả lời ra làm sao? Tiêu chuẩn để làm môn đệ Chúa Giêsu, với đòi hỏi thật
gắt gao. Ai muốn theo Chúa, phải yêu Chúa hơn cha mẹ, con cái. Có người đặt câu
hỏi: Phải chăng, Điều răn thảo cha kính mẹ, yêu thương người thân cận bị đảo
lộn rồi hay sao? Nghĩa là để đi theo Chúa Giêsu, người ta phải dành hết tình
yêu đối với Chúa, người theo phải phân định và lựa chọn giữa Thiên Chúa và loài
người, Thiên Chúa phải là nhất. Yêu cha mẹ và đồng loại, nhưng yêu Thiên Chúa
hơn, vì Ngài là Đấng dựng nên cả cha mẹ chúng ta, nên Chúa Giêsu yêu cầu con
người dành cho Ngài một vị trí đặc biệt và cao nhất.
Tuy nhiên, dường như trở ngại lớn nhất không phải là người thân
cận hoặc cha mẹ anh chị em, của cải … mà là cái tôi. Cái tôi cũng phải nhường
bước cho dây liên kết với Chúa Giêsu, nên Ngài thêm: “Kẻ nào không vác
thập giá mình mà theo Thầy, thì không xứng đáng với Thầy. Kẻ nào cố tìm mạng
sống mình thì sẽ mất, và kẻ nào đánh mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm lại
được nó” (Mt 10, 38-39).
Thì ra con đường của các môn đệ là theo Chúa Giêsu, Ðấng bị đóng
đinh. Con đường “chịu mất chính mình”, để tìm lại được chính mình, như Đức
nguyên Giáo hoàng Benedictô XVI viết: con đường “chịu mất chính mình”, là điều
cần thiết đối với con người, và nếu không có điều này, thì nó không thể tìm lại
được chính mình” (Ðức Giêsu thành Nagiarét 2007, 333).
Ngày nay Chúa Giêsu cũng mời gọi chúng ta: “Vác thập giá
mà theo” (Mt 10, 38). Theo Chúa khi chấp nhận thập giá của mình với
lòng yêu mến. Dưới con mắt thế gian, đây là một thất bại. Thánh Giáo hoàng
Gioan Phaolô II đã viết như sau: “Một cách nhiệm mầu chính Chúa Kitô
chấp nhận… chết trên một thập giá để nhổ tận gốc rễ tội kiêu căng khỏi trái tim
con người, và biểu lộ một sự vâng phục toàn vẹn con thảo” (Es. ap.
Gaudete in Domino 9 maggio 1975, AAS 67 (1975) 300-301). Khi tự nguyện chấp
nhận cái chết, Chúa Giêsu mang lấy thập giá của tất cả mọi người và trở thành
suối nguồn ơn thánh cứu độ cho toàn dân. Thánh Cirillo thành Giêrusalem giải
thích rằng: “Thập giá chiến thắng đã soi sáng những ai bị mù lòa vì ngu
muội, đã giải thoát người bị tội lỗi giam cầm, đã đem lại ơn cứu độ cho toàn
nhận loại” (Catechisis Illuminandorum XIII,1; de Christo crucifixo et
sepulto: PG 33, 772 B).
Người ta hỏi: Chúa Giêsu có thích khổ đau và thập giá không?
Không, Chúa Giêsu đã không đi tìm thập giá và đau khổ, y như thể Ngài thích.
Nhưng Ngài vác trên mình thập giá và sự đau khổ, đến mất mạng, khi phải đáp ứng
điều này hầu giữ được lòng trung thành với Thiên Chúa. Ai muốn đi theo Chúa
Giêsu, phải đặt sự trung thành với thánh ý Thiên Chúa trên tất cả mọi sự. Vác
thập giá mình là từ bỏ ý mình, vâng theo ý Chúa. Ý Chúa muốn là hy sinh và từ
bỏ để sống trọn vẹn cho Chúa và cho tha nhân. Cơ bản, vác thập giá mình mà theo
Đức Giêsu là liều thuốc chữa chúng ta khỏi căn bệnh ghê sợ là “sự trì trệ”, ù
lì, tê liệt và khép kín lòng mình.
Không phải ngẫu nhiên Chúa Giêsu nói đến “Thập Giá”. Vác thập
giá bước theo Chúa Giêsu không phải là vác đi với những bước nhẹ nhàng. Vác lấy
thập giá mà theo Chúa Giêsu có nghĩa là sẵn sàng chấp nhận bất cứ hy sinh nào
vì tình yêu đối với Chúa. Nhưng chúng ta không vác thập giá một mình, vì có
Chúa cùng đi, Ngài đi trước để chúng ta tiếp bước theo sau, Ngài đi mau để
chúng ta được dắt dìu, Ngài nâng đỡ chúng ta bằng sức mạnh của tình yêu Thiên
Chúa.
Quyết định theo Chúa Giêsu, là gạt bỏ tất cả, hướng về Chúa là
sự giầu có đích thực của chúng ta, không gì hơn Ngài, không đặt cái gì trước
Ngài, toàn bộ phải qui hướng về Ngài. Ngài cũng khẩn khoản mời gọi chúng ta
dùng mọi cách để đi đến tận cùng là trở nên những môn đệ Đức Giêsu. Theo Chúa
Kitô, chúng ta không mất gì hết, chúng ta được tất cả. Như Đức nguyên Giáo
hoàng Bênêđictô XVI nhấn mạnh trong bài giảng khai mào sứ vụ Giám mục Rôma: “Ai
chấp nhận cho Chúa Kitô bước vào trong cuộc đời họ, thì người đó không mất đi
điều gì cả, tuyệt đối không mất điều gì làm cho cuộc đời được tự do, tươi đẹp
và cao cả. Không! Chỉ trong tình bạn với Chúa Kitô này mà các cửa sự sống được
mở rộng ra. Chỉ trong tình bạn với Chúa này mà những khả năng to lớn của cuộc
sống con người được thể hiện đích thực. Chỉ trong tình bạn với Chúa này mà
chúng ta cảm nghiệm được điều gì là tươi đẹp và điều gì là tự do”. Với sức mạnh
cao cả và với niềm xác tín lớn lao, dựa trên những năm dài kinh nghiệm cá nhân
về cuộc sống, Đức Giáo hoàng nói với chúng con rằng: “Anh em đừng sợ
Chúa Kitô. Chúa không đến lấy mất đi điều gì cả, nhưng ban cho đủ mọi sự. Ai
hiến thân cho Chúa, thì được nhận gấp trăm. Phải, hãy mở ra, hãy mở rộng mọi
Cửa cho Chúa Kitô, và chúng con sẽ gặp được sự sống thật” (Đức Giáo
hoàng Bênêđictô XVI, 24/4/ 2005).
Lạy Chúa, trong niềm tin, chúng con yêu mến Chúa trên hết mọi
sự, xin đến giúp chúng con để chúng con thấy rằng trên đường đi, có chúa là sức
mạnh để chúng con tiến bước theo Chúa cho đến trọn đời. Amen.
Lm. An-tôn Nguyễn Văn Độ