QUÀ TẶNG TIN MỪNG:
Chúa Nhật V Thường Niên,
năm C
Lm Giuse Nguyễn Văn Nghĩa
–
Ban Mê Thuột.
Kính mời theo dõi video tại đây:
https://bit.ly/3GvNDnD
“Nemo dat quod non habet - Không ai
có thể trao ban điều mình không có”. Câu ngạn ngữ Latinh trở thành
như một quy luật mang tính tất yếu. Với trường hợp người được sai đi thì quy
luật này càng rõ nét, trước hết với người được gọi là Đấng Thiên Sai, sau là
với những người được Thiên Chúa hay Chúa Kitô sai đi.
Vào trần gian, Chúa Kitô tin nhận mọi sự
của Ngài là của Chúa Cha và do Chúa Cha ban tặng. Dù biết rằng mình với Chúa
Cha là một, nhưng Chúa Kitô luôn ý thức mình bởi Cha mà ra. Tác giả thư gửi tín
hữu Do Thái đã đặt vào miệng Chúa Kitô những lời này: “Khi vào trần gian, Chúa
Kitô nói: Thiên Chúa đã không ưa hy lễ và hiến tế,
nhưng đã tạo cho con một thân thể. Chúa cũng chẳng thích lễ toàn
thiêu và lễ xá tội. Bấy giờ con mới thưa: Lạy Thiên
Chúa, này con đây, con đến để thực thi ý Ngài, như Sách Thánh đã
chép về con” (Dt 10,5-7). Biết rằng mọi sự mình
là, mình có đều do Chúa Cha ban tặng, vì thế Chúa Kitô đã trao ban lại tất cả
cho con người.
Phụng vụ Lời
Chúa Chúa Nhật V TN C này giới thiệu cho chúng ta chân dung của một ngôn sứ Isaia, một tông
đồ Phaolô và Simon Phêrô, người ngư phủ xứ Galilê. Cả ba đều
được sai đi và có thể nói cách chung là được sai đi để “đánh lưới người”, tức
là đưa con người về với Thiên Chúa, đúng hơn là giúp
con người đón nhận tình yêu của Thiên Chúa.
Trở lại với câu ngạn ngữ La tinh ở trên.
Một trong những tiền đề để cho người được sai đi có tinh thần nhiệt thành chu
toàn sứ mạng đồng thời gặt hái nhiều kết quả, đó là bản
thân phải cảm nghiệm ân tình của Thiên Chúa dành cho mình, một ân tình vượt quá
công trạng cũng như phận vị của mình.
Trước sự uy nghi chí thánh của Đấng Tối
Cao, Isaia đã chân nhận mình “là một người môi
miệng ô uế, ở giữa một dân môi miệng ô uế” (Is 6,5). Trời càng sáng
thì các vết nhơ càng tỏ lộ. Diện kiến thánh nhan Đấng Chí Thánh, hẳn nhiên vị
ngôn sứ thấy rõ thân phận ô uế, tội nhơ của mình. Thế mà dù chưa mở miệng kêu
xin, Thiên Chúa vẫn sai các thần Sêraphim lấy than hồng thanh tẩy ngài: “Đây, cái này đã chạm đến môi ngươi, người đã được tha
lỗi và xá tội” (Is 6,7).
Khi đi rao giảng Tin Mừng, thánh Tông đồ dân ngoại thường công khai thú nhận tội lỗi
của mình trước đây là bách hại đạo thánh Chúa. “Thật vậy, tôi là người hèn mọn nhất trong số các Tông
đồ, tôi không đáng được gọi là Tông đồ, vì đã ngược đãi Hội Thánh của Thiên
Chúa” (1Cr 15,9). Thánh nhân cảm nhận việc Chúa Kitô chọn gọi ngài là một ơn
nhưng không và đó cũng là một dấu chỉ để đem niềm hy vọng cho nhiều người (x.Tm 1,15-16).
Trước uy quyền và nhất là
ân tình của Thầy Giêsu, Simon Phêrô đã sấp mặt dưới chân Ngài mà thưa: “Lạy Chúa, xin tránh xa con,
vì con là kẻ tội lỗi”
(Lc 5,8). Là phàm hèn yếu đuối, chỉ mới cho Thầy mượn chiếc thuyền một lát để
Thầy giảng đạo, dĩ nhiên là ngoài giờ làm việc, thuyền rảnh, thế mà Thầy đáp
lại bằng một mẻ cá lạ lùng, chất đầy hai thuyền nặng gần chìm. Ngài không chỉ đầy quyền năng mà còn rất đỗi hào phóng. Cảm cho mình thì sẽ biết xót cho người. Để nhiệt thành ra chỗ nước sâu mà thả lưới, thì người
được sai đi không thể không cảm nghiệm:
-Tình Chúa thật bao la trước sự yếu
đưối, tội lỗi đầy bất xứng của mình. Chúa đã thương yêu chúng ta không phải vì
chúng ta đáng yêu hay thánh thiện, công cao, đức dày. Thánh Phaolô đã khẳng
định rằng Chúa Kitô đã chết vì chúng ta ngay khi
chúng ta còn là kẻ phản nghịch cùng Ngài. Chính nhờ được Chúa yêu
thương nên chúng ta mới thành đáng yêu, mới có thể tích đức, lập công. Thanh
Gioan Tông đồ xác quyết: “Tình yêu cốt ở
điều này: không phải chúng ta đã yêu mến Thiên Chúa,
nhưng chính Ngài đã yêu thương chúng ta, và sai Con của Ngài đến làm của lễ đền
tội cho chúng ta” (1Ga 4,10).
-Quyền năng Chúa thật vô biên trước sự
giới hạn, bất tài, kém lực của chúng ta. Trước uy quyền của Thiên Chúa, hẳn
nhiên chúng ta dễ nhận ra sự bé nhỏ, giới hạn của mình. Trái với thái độ “ếch
ngồi đáy giếng”, khi trí khôn càng phát triển,
tầm nhìn càng mở rộng thì con người càng dễ nhận ra ngay mình chỉ là hạt bụi
mong manh trước sự mênh mông, bao la của vũ trụ và nhất là trước Đấng làm cho
vũ trụ hiện hữu.
-Với người tông đồ thì một trong những
tiền đề giúp gặt hái thành công đó là biết đặt niềm
tin cậy vào quyền năng của Thiên Chúa. Mọi sự là do bởi ơn Thiên Chúa ban. “Kho tàng ấy, chúng
tôi chứa đựng trong những bình sành, để chứng tỏ quyền năng phi thường phát
xuất từ Thiên Chúa, chứ không phải từ chúng tôi” (2Cr 4,7). Đối diện với những thách đố cả bên
trong lẫn bên ngoài Giáo Hội, khi tuyên bố triệu tập Công đồng chung Vaticanô
II, người ta kể rằng có lần kia sau gần cả giờ bên Nhà Chầu, Thánh Giáo hoàng
Gioan XXIII đã đứng lên và nói: “Giáo Hội này là
của Chúa, do Chúa thiết lập. Con đi ngủ đây”.
Điểm đến của người ngôn sứ, người tông
đồ hay người đánh cá người thường là “chỗ nước
sâu”. “Này Thầy sai anh em đi như chiên con giữa bầy sói” (Lc 10,3). Để có
thể mạnh dạn thưa như Isaia: “Dạ, con đây, xin
sai con đi” hay như Phaolô quên
hết mọi sự đằng sau mà lao mình về phía trước hay như Phêrô “bỏ hết mọi sự” để đi đánh cá người, thì tiên vàn người được sai đi phải cảm nhận quyền năng và ân
tình của Thiên Chúa trên con người yếu đuối và đầy bất toàn của mình.
Khi đã cảm cho mình thì sẽ biết xót cho người và
rồi chúng ta sẽ mạnh dạn ra đi đánh cá người, không phải bằng sức riêng mình,
nhưng bằng chính tình yêu và quyền năng của Đấng Cứu Độ, Đấng luôn
động viên chúng ta: “Đừng sợ!”. Đừng sợ, vì Thầy sẽ ở
cùng chúng con mọi ngày cho đến tận thế (x.Mt 28;20). Đừng sợ, vì ơn Thầy luôn đủ cho con và sức mạnh của Thầy
được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối của con (x.2Cr 12,9). Đừng
sợ, “hãy can đảm lên! Thầy đã thắng thế gian” (Ga 16,33).
Lm Giuse
Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột
Hẹn gặp lại