Vào ngày Lễ Truyền
Tin, Giáo hội cử hành việc công bố các lời hứa cứu độ được thực hiện. Đó là lễ
Nhập thể: Con vĩnh cửu của Chúa Cha đi vào lịch sử, Ngài trở nên người bằng
xương bằng thịt của Đức Maria, một cô gái trẻ khiêm nhường thuộc dân Israel.
Lễ Truyền Tin cho Đức
Trinh Nữ Maria trước hết là lễ Nhập thể vì trong Đức Maria Thiên Chúa bắt đầu
kiếp người phàm trần. kiếp người này sẽ dẫn Chúa Giêsu đến Thập giá, Tử nạn,
nhưng sau đó là đến Phục sinh, đến Vinh quang Thiên Chúa.
Lễ Truyền Tin được
những người Công giáo tổ chức vào ngày 25 tháng Ba. Nếu ngày 25 tháng 3 rơi vào thời điểm của Tuần Thánh , lễ sẽ được cử hành vào thứ Hai
sau Tuần Bát nhật của Lễ Phục sinh.
“Thiên Chúa sai sứ thần Gabriel đến một thành
miền Galilê, gọi là Nadarét, gặp một trinh nữ đã thành hôn với một người tên là
Giuse, thuộc dòng dõi vua Đavít. Trinh nữ ấy tên là Maria.
Sứ thần vào nhà trinh nữ và nói: “Mừng vui lên, hỡi Đấng đầy ân sủng,
Đức Chúa ở cùng bà.” Nghe lời ấy, bà rất bối rối, và tự hỏi lời chào như vậy có
nghĩa gì.
Sứ thần liền nói: “Thưa bà Maria, xin đừng sợ, vì bà đẹp lòng
Thiên Chúa. Và này đây bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai, và đặt tên là
Giêsu. Ngài sẽ nên cao cả, và sẽ được gọi là Con Đấng Tối Cao. Đức Chúa là
Thiên Chúa sẽ ban cho Ngài ngai vàng vua Đavít, tổ tiên Ngài. Ngài sẽ trị vì nhà Giacóp đến muôn đời, và
triều đại của Ngài sẽ vô cùng vô tận”
Bà Maria thưa với sứ thần: “Việc ấy sẽ xảy ra cách nào, vì tôi
không biết đến việc vợ chồng! “
Sứ thần đáp: “Thánh Thần sẽ ngự xuống trên bà, và quyền năng Đấng
Tối Cao sẽ rợp bóng trên bà, vì thế, Đấng Thánh sắp sinh ra sẽ được gọi là Con
Thiên Chúa. Kìa bà Êlisabét, người họ hàng với bà, tuy già rồi, mà cũng đang
cưu mang một người con trai: bà ấy vẫn bị mang tiếng là hiếm hoi, mà nay đã có
thai được sáu tháng. Vì đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được.”
Bấy giờ bà Maria nói: “Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ
làm cho tôi như lời sứ thần nói.” Rồi sứ thần từ biệt ra đi” (Luca 1: 26-38)
Trong khung cảnh
Kinh thánh, việc Truyền tin cho Đức Trinh Nữ Maria là việc Thiên Chúa đề xuất một
kế hoạch, một chương trình cứu độ, và Ngài chờ đợi một câu trả lời từ con người,
được thực hiện với sự đồng ý của Đức Trinh Nữ ở vị trí của nhân loại.
“Thánh Thần sẽ ngự xuống trên bà, và quyền
năng Đấng Tối Cao sẽ rợp bóng trên bà, vì thế, Đấng Thánh sắp sinh ra sẽ được gọi
là Con Thiên Chúa”, những lời này là lời thông báo của Thiên thần với Mẹ
Maria về thời kỳ thai nghén của Mẹ: Mẹ sẽ sinh ra Chúa Giêsu, Đấng Cứu Độ trần
gian.
Khi nói: “Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ
làm cho tôi như lời sứ thần nói”, Đức Maria trở thành Mẹ của Đấng Cứu Độ và
của Thiên Chúa trước khi trở thành Mẹ của Giáo hội dưới chân thập giá.
Thái độ “Fiat – Xin vâng” của Đức Maria, khi tiếp
nhận lời truyền tin đáng kinh ngạc này, là kiểu mẫu của người Kitô hữu tìm cách
đón nhận lời Thiên Chúa. [1]
Lễ Truyền tin kỷ niệm việc con người trở lại với Thiên Chúa
Rõ ràng là cuộc đối
thoại của Trinh nữ độ mười lăm mười sáu tuổi với Tổng lãnh thiên thần Gabriel
và tất cả những gì đạt được trong buổi gặp gỡ này đều là vực thẳm của những mầu
nhiệm thánh thiêng. Mỗi lời của cuộc đối thoại này xứng đáng là một bài suy niệm
dài và sâu sắc được soi sáng bởi đức tin.
Khoảnh khắc Truyền tin có ý nghĩa quyết định
trong việc trở lại của loài người vốn bị thương tích bởi tội lỗi kể từ khi ông
bà nguyên tổ ra khỏi địa đàng: mối dây ràng buộc giữa Đấng Tạo hóa và con người
được tạo dựng, bị xé nát dưới gốc cây biết lành biết dữ, đã được phục hồi ngay
lập tức bởi tiếng “Xin vâng – Fiat” của
Trinh Nữ làng Nadarét. Ngôi Hai trong Ba Ngôi Thiên Chúa đã mặc lấy thân xác
con người và trở thành Đấng Trung gian giữa Thiên Chúa và loài người.
Do đó, mầu nhiệm được cử hành vào ngày 25
tháng Ba, mầu nhiệm Nhập thể, chứa đựng trong đó tất cả các biến cố đau đớn và
tôn vinh của Con Người và Mẹ của Ngài.
Lễ Truyền tin là một lễ của chức tư tế
Thánh Tôma Aquinô
giải thích rằng một người hòa giải phải có điểm chung với hai thái cực mà người
ấy kết hợp lại với nhau. Sự kết hợp ngôi vị, nghĩa là sự kết hợp giữa bản tính
thần linh với bản tính con người trong Ngôi vị Con Thiên Chúa, do đó tạo nên chức
vụ của Đấng Trung gian giữa Thiên Chúa và loài người. Do đó, Ngôi Lời Nhập thể
trong lòng Đức Trinh Nữ Maria thực sự là “Pontife”
- một người xây cầu, nối hai bờ, vì đó là ý nghĩa ban đầu của từ tiếng Latinh Pontifex . Do đó, bào thai vừa được thụ
thai này là do ân sủng kết hợp, là Vị Thượng Tế của Tân Ước.
Nói cách khác, sự
chuyển cầu của Chúa Kitô cho loài người đã bắt đầu từ trong cung lòng của Đức
Trinh Nữ Maria, ngay lúc Truyền tin. Đức Giáo Hoàng Lêô XIII giải thích trong
thông điệp Octobri mense: “Đối với những lời cầu nguyện mà chúng ta hợp
lại cho những đau khổ của các công dân nước trời, và khiêm nhường dâng lên Thiên
Chúa để nhận được lòng thương xót của Ngài dành cho Giáo hội, những lời cầu
nguyện đó luôn được đón nhận và lắng nghe một cách thuận lợi, và đem lại cho
Giáo hội những lợi ích to lớn và không thể không xảy ra, hoặc ảnh hưởngcủa
chúng tạm thời bị giữ lại trong một thời gian cần thiết hơn. Thật vậy, những lời
khẩn cầu này được thêm vào một sức nặng và ân sủng vô cùng tận - những lời cầu
nguyện và công nghiệp của Chúa Kitô, Chúa chúng ta, Đấng đã yêu mến Giáo hội và
đã phó chính Ngài để thánh hóa Giáo hội. . , Ngài là Đấng Tối Cao của Bà, thánh khiết, vô tội, luôn sống để cầu thay
cho chúng ta, nhờ quyền lực thánh thiêng mà chúng ta luôn có thể dựa vào những
lời cầu nguyện và khẩn nài của Đấng mà chúng ta có thể nhờ cậy…Vì vậy, với những suy tư trước mặt họ, hết lần
này đến lần khác, chúng tôi van nài đừng khuất phục trước những lời gian dối của
kẻ thù cũ, cũng như không vì bất cứ lý do gì mà từ bỏ bổn phận cầu nguyện. Hãy làm
cho lời cầu nguyện được bền bỉ, hãy cầu nguyện không ngừng nghỉ.” [2]
Con Thiên Chúa đã trở thành người, và do đó trở
nên Đấng Trung Gian và Tư tế vào ngày Truyền Tin này: việc thánh hiến chức tư tế
của Ngài đã được hoàn thành vào chính thời điểm Xin vâng - Fiat của Mẹ, và đây là lý do tại sao ngày 25 tháng Ba là
một ngày lễ đặc biệt của chức tư tế, mặc dù khía cạnh này hầu như không bao giờ
được đề cập. Nhưng do đó, chúng ta phải thường xuyên tìm kiếm các nguồn gốc và
sự đổi mới của chức tư tế Công giáo - và của tất cả các bí tích - vào ngày Nhập
thể này, và chính xác hơn là trong lời thưa “Này tôi
là tôi tớ của Chúa”.
Trong thông điệp Fidentem Piumque, Đức Lêô
XIII viết: “Không nghi ngờ gì nữa, tên và
phẩm tính của Đấng Trung Gian tuyệt đối không thuộc về Chúa Kitô, vì là một con
người, nhưng vì vừa là con người vừa là Thiên Chúa, Ngài đã khôi phục loài người
theo sự ưu ái của Cha trên trời: Một Đấng Trung Gian của Thiên Chúa và loài người,
con người Kitô Giêsu. Đấng đã tự mình ban ơn cứu độ cho tất cả mọi người (1
Titô 2: 5- 6). Tuy nhiên, như Tiến sĩ Thiên Thần đã dạy, không có lý do gì mà một
số người khác không được gọi, một cách nào đó, là người trung gian giữa Thiên Chúa
và con người, nghĩa là họ hợp tác với nhau bằng cách mở đường trước và phục vụ
sự kết hợp của con người với Thiên Chúa (Summa, tr. III, q. Xxvi, Điều 1, 2).
Đó là các thiên thần và các thánh, các tiên tri và các tư tế của cả hai Giao ước;
nhưng đặc biệt có Đức Trinh Nữ vốn đã được ca tụng vinh quang bằng danh hiệu
này. Không một cá nhân nào thậm chí có thể hình dung được ai đã từng đóng góp
hoặc sẽ đóng góp rất nhiều vào việc hòa giải con người với Thiên Chúa. Mẹ đã
dâng hiến cho nhân loại, vốn đang thúc giục sự đổ nát đời đời, một Đấng Cứu Thế,
vào thời điểm đó khi Mẹ nhận được thông báo về mầu nhiệm bình an do Thiên thần
mang đến cho trái đất này, với hành vi ưng thuận đáng ngưỡng mộ đó nhân danh
toàn thể loài người (Summa . trang III, q. XXX., điều 1)” [3]
Mẹ Maria, người chỉ đường đến với Chúa Giêsu.
Đức Thánh Cha Phanxicô
nêu bật vai trò trung tâm của Chúa Kitô trong mọi hình thức cầu nguyện của Kitô
giáo. Chúa Kitô là Đấng Trung gian, là cầu nối mà qua đó chúng ta đến với Chúa
Cha (GLCG 2674). Chúa Kitô là Đấng Cứu Độ duy nhất: không có những người đồng cứu
độ cùng với Chúa. Người là Đấng Trung gian tuyệt đối. Mỗi kinh nguyện chúng ta
dâng lên Thiên Chúa nhờ Chúa Kitô, với Chúa Kitô và trong Chúa Kitô và được thực
hiện nhờ sự chuyển cầu của Ngài. Chúa Thánh Thần mở rộng sự trung gian của Chúa
Kitô qua mọi thời và mọi nơi: không có danh nào khác mà nhờ đó chúng ta có thể
được cứu độ (Cv 4,12). Chúa Giêsu Kitô
là Đấng Trung gian duy nhất giữa Thiên Chúa và con người.
Nhờ sự trung gian
duy nhất của Chúa Kitô, những danh khác mà các Kitô hữu cầu khẩn khi cầu nguyện
và sùng kính được có ý nghĩa và giá trị, trên hết là danh Đức Trinh Nữ Maria, Mẹ
Chúa Giêsu. Mẹ có một vị trí đặc biệt trong đời sống của các Kitô hữu, và do
đó, cả trong lời cầu nguyện của họ, bởi vì Mẹ là Mẹ của Chúa Giêsu.
Đức Thánh Cha nhắc
lại truyền thống của các Giáo hội Đông phương thường miêu tả Mẹ Maria bằng từ
tiếng Hy Lạp Odigitria, “người chỉ đường đến với Chúa Giêsu Kitô, Con
của Mẹ” Đức Thánh Cha nói về bức họa cổ Odigitria tại nhà thờ chính tòa
Bari ở miền nam nước Ý. Bức họa mô tả Đức Mẹ bế Chúa Giêsu mình trần; sự trần
trụi đó cho thấy Chúa Giêsu, một con người, sinh bởi Đức Maria, là Đấng Trung
gian. Và Đức Mẹ chỉ cho chúng ta thấy Đấng Trung gian là Chúa Giêsu: Mẹ là Odigitria.
Sự Vô nhiễm Nguyên
tội của Đức Maria, đã ở trong lòng mẹ của mình là Thánh Anne, là một sự chuẩn bị
cho thời điểm này của sự Nhập thể trinh nguyên của Con Chúa Cha Hằng Hữu. Bằng
những lời cầu nguyện và những tiếng thở dài của mình cho Đấng Mêsia đến thế
gian, Mẹ Maria, từ thuở còn non nớt nhất, trong quá trình giáo dục trong Đền thờ
Giêrusalem, đã cầu bầu cho loài người trước mặt Thiên Chúa của Israel. Trong Kinh Truyền Tin, Đức
Trinh Nữ là kênh mà Thiên Chúa sử dụng để thực hiện sắc lệnh vĩnh cửu của Ngài
về Sự Nhập Thể của Ngôi Lời; và Mẹ là Trung gian và Đại diện của tất cả nhân loại
tiếp nhận Thiên Chúa, Đấng Cứu Chuộc của họ.
Do đó, sứ mệnh hữu hình của Con Thiên Chúa đối
với sự cứu rỗi thế giới phụ thuộc vào sự đồng ý của Đức Trinh Nữ, đó là lý do tại
sao Đức Lêô XIII giải thích, trong thông điệp Octobri mense của ngài: “Theo
ý Chúa, Đức Maria là Đấng trung gian phân phát cho chúng ta kho tàng lòng
thương xót bao la do Thiên Chúa thu thập, vì lòng thương xót và sự thật được
Chúa Giêsu Kitô tạo nên. Như vậy, không ai đến với Chúa Cha mà không qua Chúa
Con, vì vậy không ai đến với Đức Kitô mà không qua Mẹ của Ngài.” [4]
Chính nhờ Mẹ Maria mà Thiên Chúa đã tiếp xúc với
nhân loại một cách chào hỏi. Nhờ ân sủng của Thiên Chúa, Đức Trinh nữ đã nhận
được sự Truyền tin từ Thiên thần và Mẹ đã đáp lại một cách tích cực: chính nhờ
sự cộng tác trung thành của Mẹ với những ân sủng đã nhận được, và bởi lòng
trung thành của Mẹ đã làm cho những ân sủng này được nhân lên, mà Mẹ Maria xứng
đáng được Lời của Thiên Chúa có thể nhận được xác thịt của con người. Lời khẳng
định này có nghĩa là Đức Trinh Nữ Maria, bởi sự trong sạch và thánh thiện của
mình, bởi tình bạn với Đấng Hằng Hữu, xứng đáng trở thành Mẹ Thiên Chúa: “Khi chúng ta cầu xin Mẹ Maria trong lời cầu
nguyện, chúng ta đang cầu xin Mẹ của lòng thương xót, là người rất tốt đối với
chúng ta, đến nỗi, bất cứ điều gì cần thiết thúc ép chúng ta, đặc biệt là trong
việc đạt được sự sống vĩnh cửu, Mẹ ngay lập tức ở bên cạnh chúng ta, theo cách
riêng của Mẹ, mặc dù Mẹ không được mời. Mẹ ban ân sủng bằng một bàn tay hào
phóng từ kho tàng đó mà ngay từ đầu Mẹ đã được Thiên Chúa trao ban cho sự dồi
dào đầy đủ nhất để có thể xứng đáng là Mẹ Thiên Chúa. Bằng sự tràn đầy ân sủng
đã ban cho Mẹ danh hiệu lừng lẫy nhất trong số nhiều tước hiệu của Mẹ, Đức
Trinh Nữ rất cao trọng vô hạn so với tất cả các phẩm trật của loài người và
thiên thần, một tạo vật gần gũi nhất với Chúa Kitô. “Thật là một điều tuyệt vời
nơi bất cứ vị thánh nào đều có đủ ân sủng để cứu rỗi nhiều linh hồn; nhưng có đủ
ân sủng để cứu rỗi tất cả mọi người trên thế giới, vốn dĩ là điều lớn nhất
trong tất cả; và điều này được tìm thấy trong Chúa Kitô và trong Đức Trinh Nữ
Maria.” [5]
Trong cảnh Truyền Tin, Thánh sử Luca mô tả cuộc
biến động sâu sắc khiến Đức Trinh Nữ thành Nazareth xúc động, khi đối mặt với sự
vĩ đại của sứ điệp mà Mẹ nhận được:
Mẹ thấy mình phải đối mặt với hành động không
chỉ liên quan đến cuộc sống của Mẹ, mà còn toàn bộ lịch sử của Vũ trụ. Qua tiếng
Fiat của mình, Đức Maria dự cảm trước sự sẵn sàng của Ngôi Lời Nhập Thể, Đấng sẽ
xả thân cứu chuộc loài người. Mẹ Maria muốn hợp tác, theo cách tương tự như của
Con Thiên Chúa, với tư cách là một thụ tạo thanh khiết vốn cho phép Mẹ, dự phần
vào việc cứu rỗi những người mà Chúa Kitô đã đến trong thế gian vì họ.
Mẹ Maria, Evà mới
Thánh Irênê thành
Lyon, môn đệ của các thánh Tông đồ, đã phát triển song song với hình ảnh của
Thánh Phaolô, là người đã gọi Chúa Kitôlà Ađam Mới, bằng cách đặt Đức Maria đối
diện với Evà. Người mẹ đầu tiên bị con rắn – vốn là thiên thần sa ngã - lừa lọc;
Mẹ Maria đón nhận sứ thần do Thiên Chúa Chúa sai đến. Evà bởi sự không vâng lời
của mình đã trở thành nguyên nhân gây ra cái chết cho toàn thể nhân loại, Mẹ
Maria bởi sự vâng lời của mình đã trở thành nguyên nhân cứu rỗi cho toàn thế giới.
“Không
thể nói Mẹ vui mừng và hài lòng như thế nào khi chúng ta chào Mẹ bằng Lời chào
thiên thần, “đầy ân sủng”; và khi lặp lại lời chào đó, hãy biến những lời khen
ngợi này thành những vương miện thường xuyên cho Mẹ. Mỗi khi chúng ta nói những
lời chào đó, chúng ta nhớ lại ký ức về phẩm giá cao quý của Mẹ và về sự Cứu chuộc
loài người mà Thiên Chúa đã bắt đầu qua Mẹ” [6]
Chân phước Hồng y John Henry Newman - là người
được lên kế hoạch phong thánh vào năm nay - cho biết thêm rằng sự sóng đôi Evà -
Maria này cho thấy sự tham gia khách quan của Đức Trinh Nữ vào công cuộc cứu độ
của Chúa Giêsu Kitô: sự đồng ý của Mẹ đối với Nhập thể và thậm chí đối với Cuộc
Khổ nạn, vì tình trạng đạo đức trong sạch và thụ thai vô nhiễm của Mẹ đã giúp Mẹ
có thể nghiền nát đầu con rắn, kẻ cám dỗ của Vườn Địa Đàng.
Mẹ Maria, Người bảo vệ đức tin.
Đức Trinh Nữ Cực
Thánh đã nhận được sự Truyền Tin từ Thiên Thần trong đức tin trong khi biểu diễn
cho mình vở kịch Canvê. Vì vậy, đức tin của Đức Maria vượt xa đức tin của Ábraham:
Ábraham tin rằng mình sẽ có con khi về già, nhưng ông đã sẵn sàng hy sinh nó để
hoàn thành ý muốn của Thiên Chúa. Đức Maria tin vào sự thụ thai đồng trinh của
Con Thiên Chúa của Mẹ, và đồng thời tin vào sự hy sinh trọn vẹn của Ngài, là Đấng
đã đắm mình trong sự chết và sống lại từ địa ngục:
“Vì đức
tin là nền tảng, là cội nguồn, của những ân huệ của Thiên Chúa, nhờ đó con người
được nâng lên trên trật tự của tự nhiên và được ban tặng những thiên chức cần
thiết cho sự sống đời đời, một cách chính đáng chúng ta nhất định phải nhận ra ảnh
hưởng tiềm tàng của Mẹ Maria trong việc nhận được ân huệ của đức tin và sự trau
dồi vì ơn cứu độ của đức tin đó – Mẹ Maria, người đã đưa “tác giả của đức tin” vào thế giới này và là Đấng, vì đức tin tuyệt
vời của chính mình, được gọi là “đầy ơn phúc.” “Hỡi Trinh nữ rất thánh, không
ai có được sự hiểu biết về Thiên Chúa, ngoại trừ Mẹ; Hỡi Mẹ Thiên Chúa, không
ai, đạt được ơn cứu độ ngoại trừ Mẹ; không ai nhận được một ận huệ từ ngai vàng
của lòng thương xót, ngoại trừ Mẹ” [7]
Do đó, Đức Trinh Nữ Cực Thánh vẫn luôn cầu bầu
cho các Kitô hữu, để đức tin của họ được lớn mạnh và chống lại sự tấn công của
ma quỷ và thế giới thối nát.
Vì Đức Trinh Nữ mang thai là người bảo vệ thực
tại của Thân Thể Con Thiên Chúa, nên Mẹ cũng là người bảo vệ sự chính trực và
liêm chính của Công giáo. Thật vậy, Thánh Gioan Tông Đồ đã viết trong thư tín đầu
tiên của mình: “Căn cứ vào điều này, anh
em nhận ra thần khí của Thiên Chúa: thần khí nào tuyên xưng Chúa Giêsu Kitô là
Đấng đã đến và trở nên người phàm, thì thần khí ấy bởi Thiên Chúa; còn thần khí
nào không tuyên xưng Chúa Giêsu, thì không bởi Thiên Chúa; đó là thần khí của
tên phản Kitô”(1 Ga 4, 2-3). Và Thánh Augustinô sử dụng những từ này “Chúa Giêsu Kitô đến trong xác thịt”, nhắc
lại thư Rôma : “Thiên Chúa…sai chính Con
mình đến mang thân xác” (Rôma 8:3) vốn chứa đựng trong tất cả giáo lý Công
giáo, bởi vì không có tà giáo nào là không khuất phục Ngôi Lời Nhập thể; ở chỗ
tà giáo này trái ngược với giáo lý mà Ngài đã đến để giảng dạy cho thế giới, và
giáo lý mà Ngài đã để lại trong Giáo hội của mình, chính là để bảo tồn giáo lý đó,
dạy giáo lý đó, và tuyên bố giáo lý đó với sự thật không thể chối cãi. Do đó,
trong một số tài liệu Đức Giáo Hoàng Lêô XIII gọi Mẹ Thiên Chúa là “Kẻ hủy diệt mọi tà giáo”.
Mẹ Maria, Mẹ của Bí tích Thánh Thể
Trong Thánh lễ và khi
rước Mình Thánh Chúa, đặc biệt là trong ngày Lễ Truyền Tin này, chúng ta hãy
suy ngẫm lại những lời này của Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II, đã nối kết mầu
nhiệm Thánh Thể với mầu nhiệm Nhập Thể của
Chúa Kitô: “Lúc truyền tin, Đức Maria đã
thụ thai Con Thiên Chúa trong chính thực tại thể lý thân xác và máu huyết, thực
hiện trước trong Mẹ, những gì được thực hiện một cách bí tích, trong một mức độ
nào đó, nơi mọi tín hữu lãnh nhận dưới hình bánh rượu, Mình và Máu Chúa”
(Ecclesia de Eucharistia, số 55 ).
Tình yêu của Mẹ
Maria là một tình yêu đón nhận, cũng là một tình yêu dâng hiến. Mẹ hoàn toàn
dâng hiến cuộc đời, con người, trái tim của Mẹ cho Thiên Chúa. Mẹ đã dâng mình
cho Thiên Chúa từ tuổi ấu thơ. Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II đã xem thái độ
dâng hiến của Mẹ Maria như một thái độ cơ bản của đức tin thánh thể (foi
eucharistique ), và đã nối kết sự dâng hiến của Mẹ với hy tế Thánh Thể của Chúa
Giêsu. Đức thánh cha viết: “Theo một
nghĩa nào đó, Đức Maria đã ứng dụng đức tin thánh thể của mình trước khi bí
tích Thánh Thể được thiết lập, vì Mẹ đã hiến dâng cung lòng trinh khiết của Mẹ
để Ngôi Lời Thiên Chúa nhập thể” (Ecclesia de Eucharistia, số 55 ).
Đức thánh cha đã nối
kết một cách mạnh dạn và kỳ diệu tiếng Fiat của Mẹ Maria lúc Truyền tin, với tiếng
Amen của người tín hữu khi rước Mình Thánh Chúa (xem số 55). Tiếng Fiat của Mẹ
đầy đức tin và tình yêu, thì tiếng thưa Amen của người tín hữu khi rước lễ cũng
phải đầy đức tin và tình yêu. “Tiếp nối đức
tin của Mẹ Maria, chúng ta phải tin rằng
cũng Chúa Giêsu đó, Con Thiên Chúa và Con của Mẹ Maria, hiện diện cách trọn vẹn
gồm cả nhân tính lẫn thần tính dưới hình bánh rượu” (số 55).
Cha Stêphanô
Manelli nói rằng: “Thánh Thể là Bánh từ
trời đã đến qua Mẹ chúng ta. Đó là bánh do Mẹ chế biến từ bột của xác thịt vô
nhiễm, và được nhào trộn với sữa trinh nguyên của Mẹ”. Và thánh Augustinô
đã nói: “Chúa Giêsu lấy thân xác của Ngài
từ thân xác của Mẹ Maria”. Đối lại với Giờ của Mẹ Maria, thì ba mưoi ba năm
sau là Giờ của Chúa Giêsu, diễn ra qua cuộc Thương Khó. Lúc đó, Chúa Giêsu là Tấm
Bánh được bẻ ra. Tấm bánh được bẻ ra như thế nào ?
Trên thập giá, Chúa
Giêsu chịu hiến tế: “Đứng gần thập giá
Chúa Giêsu, có Mẹ Người, chị của Mẹ Người là bà Maria vợ ông Clôpas và bà Maria
Mácđala” (Ga 19, 25). Mẹ Maria đã trung thành hợp nhất với Con cho đến bên
thập giá. Tấm bánh mà Mẹ đã làm ra ở ngày Giáng Sinh, hôm nay, sau 33 năm, Mẹ
tiến dâng trên thập giá. Mẹ đã hết tình ưng thuận hiến tế lễ vật do lòng Mẹ
sinh ra, để tấm bánh ấy được bẻ ra và trao ban.
Đúng vậy, Công Đồng
Vatican II, trong Hiến chế về Giáo Hội đã nhắc nhở chúng ta nhớ lại lòng trắc ẩn
của Mẹ Maria: trong tim Mẹ dội lại tất cả những gì Chúa Giêsu chịu đựng trong
thân xác và linh hồn, đề cao lòng mong muốn của Mẹ được chia sẻ với hy lễ cứu
chuộc của Con, và nối kết sự đau đớn tình mẹ của Mẹ với sự hiến dâng tư tế của
Con. (Lumen Gentium 58)
Quả thật, nhờ lời Fiat – Xin vâng của Đức Maria mà Con Thiên Chúa đã trở thành Emmanuel, Thiên Chúa ở cùng chúng ta,
không chỉ trong suốt cuộc đời trần thế, mà trong Bí tích Thánh Thể Cực Thánh cho
đến tận thế.
Chúa Giêsu là người con mà Mẹ Maria hằng tôn
thờ. Ngài là xác thịt của xác thịt Mẹ. Xưa kia, Ađam có thể gọi Evà, khi bà được
lấy từ xương sườn của ông, rằng: “Xương bởi
xương tôi, thịt bởi thịt tôi” (St 2, 23), thì nay, Mẹ Maria cũng có thể có
lý để gọi Chúa Giêsu là “thịt bởi thịt
tôi và máu bởi máu tôi”.
Thánh Tôma Aquinô đã nói: “Được lấy từ Đức Nữ Đồng Trinh, xác thịt của
Chúa Giêsu là xác thịt thuộc mẫu tính của Mẹ Maria”. Thánh Augustinô đã dạy:
“Trong Bí tích Thánh Thể, Mẹ Maria nối
dài, và làm cho tình mẫu tử thiêng liêng của Mẹ mãi mãi tồn tại”.
Phêrô Phạm Văn Trung
Chú thích:
[1] theo eglise.catholique.fr
[2] ĐGH Lêô XIII, Thông
điệp Octobri mense, số 10, 22/9/1891.
[3] ĐGH Lêô XIII,
thông điệp Fidentem Piumque Animum, số
3, 20/10/1896.
[4] ĐGH Lêô XIII,
Thông điệp Octobri mense, số 4,
22/9/1891.
[5] ĐGH Lêô XIII,
Thông điệp Magnae Dei Matris, số 9,
08/9/1892.
[6] ĐGH Lêô XIII,
Thông điệp Magnae Dei Matris, số 10,
08/9/1892.
[7] ĐGH Lêô XIII, Thông điệp Adjutricem Populi, số 9, 05/9/1896.