Tôi vẫn thừơng lên tiếng phản đối cụ chủ nhiệm đã thiên vị, để Gã Siêu múa bút tấn công bới móc nói xấu phe kẹp tóc hơi nhiều, đã thế cái mặt « gã » còn câng câng ra cái điều thách thức...
- Cụ phải để cho con vài trang kể tội đàn ông thì mới công bằng.
Cụ giẫy nẩy như bỏng nứơc sôi :
- Đâu có đựơc, bộ cô em không biết rằng năm nay là năm Tỵ à? Qua đâu có dám dại dột cõng rắn cắn gà nhà, để cô em vạch áo đàn ông cho qúy bà xem lưng !
Coi bộ năn nỉ không xuôi, tôi bèn thay đổi chiến thuật, đe « nghỉ chơi » với Mục vụ. Lời hăm dọa xem chừng hiệu nghiệm, có sợ «rứơc voi về dầy mả tổ» hay không, thì cụ cũng phải dành cho con vài tấc giấy để phục hồi bình đẳng, bình quyền lại cho phái yếu !
«Tội lớn nhất của đàn ông là yêu đàn bà nhiều qúa, nếu yêu bớt đi thì sẽ tránh được bao nhiêu tội khác ...», tôi không đồng ý, nên đổi lại thứ tự «yêu nhiều bà qúa, nếu yêu một bà thì sẽõtránh được nhiều tội khác .. »
Nếu chỉ có người đàn ông mới nhìn thấy nét đẹp của đàn bà, thì chỉ có đàn bà mới nhận ra đâu là tật xấu nơi ngừơi đàn ông !
Qủa thật không sai, vì một trong «tứ đại mỹ nhân» của lịch sử Trung Quốc, Dương qúy Phi, với hơn bảy mươi kí lô, dĩ nhiên nàng không thể được xếp loại mình dây, trường túc,vóc hạc, thân gầy, xác ve, miệng chu, mỏ dẩu... như minh tinh màn bạc hoặc các top model thời đại bây giờ, thế mà Đường Minh Hòang u mê, lú mề, để giặc đuổi, bỏ thành chạy te tua. Cô nàng Monica Lewinsky chỉ vớiù cặp môi tề tề trông đến mất vệ sinh, mà làm Tông Tông Clinton súyt nữa thì đầu ly dị với cổ, thân tàn ma dại ! Gần đây nhất, nhân vật thứ ba của Pháp, Roland Dumas cũng mới trộ khám vào tù bóc lịch cũng chỉ vì chiều ý ngừơi tình, bà cũng chẳng có sắc đẹp siêu đình đổ quán gì cho cam. Còn đương kim Thái Tử Anh Quốc đã thờ ơ bỏ bê cô vợ trẻ đẹp như Tiên Nga giáng trần, đeo đuổi theo bà già «có nhan sắc của người đàn ông không đẹp giai mấy!», đến đây thì tôi phải công nhận là các ông có «hoa mắt» khác đàn bà chúng tôi thật!
Tội của đàn ông đếm ra thì rất nhiều như : lười, bẩn, hay quên, bê bối, độc đoán, rượu chè, cờ bạc, hút sách, vui đâu chầu đấy...nhưng cái tội khó tha thứ nhất nơi người đàn ông muôn đời vẫn là cái tội lắm bà, cái tật ...mê gái ! Hay nói văn huê hơn thì gọi là những anh chàng Don Juan, Casanova, nghĩa là có máu Đào Hoa ! Nhất là những ông có nhiều dịp phải chường mặt, chường mũi ra trứơc đám đông, phải giao tế với nhiều tầng lớp xã hội, thì máu đào hoa lại càng đậm đặc!
Để chỉ lòng tham vô đáy của đàn ông, các cụ ông đã phải vuốt râu gật gù công nhận:
- Sông bao nhiêu nước chẳng vừa
Trai bao nhiêu vợ cũng chưa vừa lòng
Tại sao vậy cà ?
Vì , đàn ông là:
- “Loài» bạc tình nhất trong các lòai biết hứa hẹn và cũng là «loài » «có mới nới cũ » nhất trong các loài biết thề thốt!
- «Loài» tương cận với con «Lừa»: bạn có thấy con “Lừa” nào nói thật chưa?
- Chiếc thùng rỗng đáy: vì không có đáy, bạn có tống thứ nào vô cũng chẳng bao giờ đầy, có điều là với cái thùng bạn có thể vá viu lại, hoặc vứt đi thay cái mới, nhưng đàn ông lại không đơn giản như vậy.
- Cái gậy ông ăn mày : bạ đâu chọc đấy
- Kameleon : tắc kè đổi theo mầu bất cứ chỗ nào chú ta đứng, ít bà nào có thể vừa làm chủ cả thể xác lẫn trái tim của người đàn ông.
Các ông vẫn ao ước có được ngườiø vợ hiền thục, đảm đang, biết chiều chồng và hy sinh cho con, không se sua đua đòi, dễ nghe, dễ bảo, và chung thủy, nhưng các ông vẫn khát khao dáng dấp một người tình nóng bỏng, hấp dẫn, duyên dáng, õng ẹo và biết… nũng nịu để tô hồng cuộc đời. Ở trong nhà thì các ông chủ trương ‘cái nết đánh chết cái đẹp’ nhưng khi ra khỏi nhà thì lại đòi hỏi « cái đẹp đè bẹp cái nết » !
- Mây lang thang: bạn đãù thấy áng mây nào dừng yên lại một chỗ chưa ? hay chỉ tự do bay mãi không ngừng trên bầu trời cao thẳm, tư tình cùng trăng gíó và đùa cợt với muôn vì sao ?
- Căn nhà trống: vì trống tuếch, trống toác nên ngọn gió nào lúa vô cũng chịu!
- Cái ống cống: bất cứ thứ nước nào chẩy vào cũng sẵn sàng tiếp thu! vv và vv.
Chuyện xưa kể lại rằng tại xứ Ba Tư, có một bạo chúa nọ, hoang đàng và trác táng, mặc dù cả ngàn cung nữ và các nô lệ ngày đêm phục dịch, nhưng vẫn không sao làm cho Vua hài lòng, người đàn bà nào không mua vui được cho nhà Vua thì sẽ bị chém đầu. Một hôm, có người con gái tuyệt vời xinh đẹp đến xin được hầu hạ nhà vua, hằøng đêm nàng dâng lên Vua những câu chuyện cực kỳ lý thú cùng với lối kể thật duyên dáng, sau mỗi đêm, nhà Vua bằng lòng để ngươi con gái ấy sống thêm một ngày nữa, rồi những ngày kế tiếp. Càng nghe,Vua càng thích thú, say sưa, mê man, và như bị thu hút bởi sự quyến rũ huyền hoặc nơi người con gái, Vua bỏ ăn, quên ngủ chỉ để nghe cô kể chuyện, cho đến đêm thứ một ngàn lẻ một thì nàng cảm hóa được vị bạo chúa kia, và nhà Vua bãi bõ lệnh giết nàng. Người con gái ấy đã tiết kiệm được một ngàn lẻ một cái đầu của những cô gái vô tội.
Hết duyên, hết tình, bởi vậy các ông cũng đừng trách là tại sao:
- Đàn bà cứ có nói không
Hễ muốn lấy chồng, lại bảo đi tu
Hoặc bị các nàng ỡm ờ trả lời như cô bạn tôi :
- Nhà em ở đâu ?
- Dạ, nhà em ở gần cái chùa ạ!
- Thế cái chùa ở đâu?
- Dạ thưa, cái chùa ở cạnh nhà em.
Các vị Vua như Càn Long hoặc Đường Minh Hòang bên Tầu, nổi tiếng là có lắm cung tần, mỹ nữ, mỗi Đấng có không dưới vài ngàn bà.
Bên Nam ta,Vua Long Đĩnh, còn gọi là Ngọa Triều, đã biết đàn bà lúc còn rất « nhí « đú đởn rượu chè cả trăm thứ linh dược hun đúc cơ thể, no say, cũng vì ăn chơi trác táng quá độ, nên vị Vua này không chịu đi mà cũng chẳng thèm đứng, chỉ biết nằm và đến khi chết cũng là...chết nằm.
Thái Tông Hoàng Đế, băng hà khi mới tròn hai mươi tuổi, trong lúc Vị «con Giời » này đang tòm tèm vớùi người đẹp Thị Lộ, nàng hầu của quan cận thần Nguyễn Trãi, Thiên Tử bèn chết dẫy đành đạch không kịp trăn trối, còn dòng họ nhà Nguyễn Trãi thì bị tru di tam tộc.
Trong thời bình, các Thiên Tử được no hơi, ấm cật và rửng mỡ, những ông Giời con này chỉ lo ăn chơi ngao du sơn thủy, đi săn bắn và săn… đàn bà, lo sưu tầm một ngàn lẻ một thú vui và món nhậu, ngòai các món sơn hào hải vị của hòang gia, phải kể đến những món ăn chơi như : Dơi hấp mật gấu, vựơn lắc đầu, hoặc «chuột sa chĩnh sâm», tức là bảy đời nhà chuột bị ép phải ngốn toàn là sâm, mà phải là loại sâm đặc biệt qúy hiếm, đến anh chuột đời thứ bẩy, vị « con Giời» chỉ việc há họng, bấu đuôi anh chuột một phát, bị đau, anh chỉ kịp thét lên được tiếng «chít » rồi đâm đầu chui tọt vào miệng Thiên Tử. Các món qủy quái này làm như vẫn chưa đủ hấp dẫn đáp ứng nhu cầu «chuộng của lạ» của qúy ông Giời con, nên các tay đầu bếp bèn bịa thêm những món oái oăm, mới nghe qua đã phát ớn lạnh nổi lông gà như : hổ mang nhồi sọ khỉ, mãng xà hầm óc diều hâu...cộng thêm anh «cửu xà lung linh tửu», rượu mật rắn...Thiên Tử tha hồ say sưa, chỉ còn thiếu món «xương rồng» là chưa có tên trong danh sách ẩm thực của hoàng cung mà thôi ! Chẳng hiểu ăn vào có được tăng tuổi thọ hoặc bổ thận, bổ tì ở chỗ nào - chứ cả như tôi, nếu có được « get one, free one» cho không, biếu không chắc cũng chẳng dám rớùù - thế mà đại đa số các ông « con Giời» này đã «bổ ngửa» toi mạng lúc còn rất trẻ.
Ngày nay các ông Vua dầu hỏa Á Rập, mỗi lần di chuyển là vác theo phải trên hai mươi bà vợ, to, bé, lớùn, nhỏ, mập, gầy đủ cỡ để hầu hạ Vua. Ông Vua nước láng giềng tí hon Brunei đã treo gíá mua người đẹp một đêm với 50,000 Đô la Mỹ, tức là hơn một trăm năm lương của một công chức bên Việt Nam, những cuộc sống vương gỉa ăn chơi phung phí trên sự đau khổ và nghèo đói của dân gian, và luật đa thê tại các xứ Cà Ry Nị vẫn còn tồn tại, đàn ông Hồi Giáo được quyền cươi đến bốn bà vợ, trong khi đàn bà nơi xứ này bị coi thường rẻ rúng hơn cả con lừa.
Tại các nước dân chủ lập hiến, sau khi sắc lệnh độc thê được ban hành, mỗi khi đệ nhất phu nhân bước chân ra khỏi cửa, ngoài « body guard » canh theo sát nút, Tông Tông còn phái thêm các thám tử ngầm theo dõi rất cẩn mật, không phải để bảo vệ bất trắc xảy ra cho phu nhân, nhưng là cốt để canh chừng bà vợ dở chứng trở về bất tử thì còn biết lối ra hiệu cho các cô bồ nhí chuồn êm bằng cửa hậu.
Trước 75 , khi có lệnh cấm trại một trăm phần trăm, thì các ông sĩ quan bay bướm hào hoa trong thời chiến của nền đệ nhị Cộng Hòa miền Nam ta được lợi dụng bay nhẩy trốn bà xã, vì «chẳng ai xấu xí và vô duyên như vợ mình để lén đi xây tổø tò vò với đào, nhiều khi vắng nhà liền tù tì cả tháng, thỉnh thoảng mới lò mò tạt về thật lẹ thì cũng lại rón chân cò chuồn êm rất nhanh. Đôi khi, những bà vợ, mò lên tận tiền đồn thăm chồng, bắt gặp những vật lạ mà ông chồng chưa kịp phi tang, mặc dù các ông đã lau mép kỹ lưỡng, nhưng ác thay, nếu lửa và khói không thể nào che được mắt phàm nhân, thì mấy ông có bồ nhí cũng không thể nào đậy nổi những con mắt ‘lục lăng’ của các bà vợ ! Sau màn la lối đập phá mỏi chân tay, y ỷ khóc lóc trong nhà không xong thì các bà sẽ vác ghế ra ngồi đầu hè mà bù lu, bù loa kể lể thảm thiết làm y như bắt vạ hàng xóm phải lo canh...xác ông chồng hộ bà, và phải lo đi đánh ghen hội đồng dùm bà. Tôi nhớ hồi còn học lớp đệ tam, có một tên chuyên môn phá phách và nổi tiếng nham nhở ưa chọc gái, bố hắn là sĩ quan một sao. Hôm thầy gọi lên trả bài, không thuộc, hắn ta ấp úng :
- Tại vì tối hôm qua, em phải chở má em đi đánh ghen !
Cả lớp cười ồ!
Kế cạnh nhà tôi, có ông gìa gân «mât nết », gọi là già Ba Chi vì ông chôm cả ba chị em, chẳng hiểu ông có ‘ruyên’ ngầm ở chỗ nào, hay là ông có tí của mà « mía ngọt ông đánh cả cụm ». Hồi bà vợ lớn đi sanh, cô em kế lên giúp chị rồi chẳng biết vì lý do nào, mà sau đó, cô em khăn gói qủa mướp đến ở chung. Và đến khi cả hai bà chị dẫn nhau đi vào nhà thương Từ Dũ thì cô em út lên trông cháu, cũng bị ông «thuổng » nốt ! Ông hãnh diện tự khen mình là người đàng hòang nên chẳng bỏ rơi bà nào ráo trọi, làm như biết thân, biết phận «anh em ta, cùng mẹ cha », nên chẳng bà nào ghen tương lườm ngúyt bà nào, cả ba bà đều có cửa tiệm làm ăn buôn bán đề huề, và coi bộ các «cao dân » - các «anh em ghẻ» cũng thân thiện với nhau ra phết!
Không hiểu một đứa con có máu đào hoa và một đứa chẳng có cái hoa, đứa nào làm các cho ông bô, bà bô phải lo lắng hơn ? Tôi có thằng em bà con ở Quận Cam, ngày hắn mới giựt được mảnh bằng Bác Sĩ, bà dì hãnh diện lắm, bà vênh váo treo gía ngọc cho cậu ấm «con gái nào bố chết táng vào hàm rồng mới lấy được thằng Lãõm ! ». Với cái « mác » bác sĩ to như cái mẹt, cùng với vóc dáng cao ráo đẹp trai như tài tử xi nê, cậu lại chịu khó chải chuốt, mặc veston cao cổ, đeo kính râm, trông rất bảnh trai, ăn đứt anh chàng Lê Minh của điện ảnh Hồng Kông. Các nữ độc gỉa thân yêu của Mục Vụ, có thể đâm đơn gửi về tòa sọan, chúng tôi sẽ chuyển liền tút xuỵt !
Khi cậu bắt đầu tròm trèm bốn chục và công ăn việc làm đã vững chắc, thì dì bắt đầu dòm ngó gia đình các bà bạn có con gái mà dì gọi là gia phong lễ giáo, cu cậu tế nhị viện cớ bận việc, chưa nghĩ tới việc lập gia đình. Chả là thời còn sinh viên, cậu có đem mấy cô nghệ sĩ về ra mắt dì dượng, cô nào cũng xinh xắn, nhí nhảnh lẫn… đỏng đảnh, sợ cậu qúy tử của mình bị yêu ma đào mỏ hoậc bị mọc sừng tua tủa, dì viện cớ vin theo tướng học nói các cô không phải là hiền mẫu, có lẽ vì chưa đến thời kỳ yêu đậm hoặc chưa đến giờ ‘đói vợ’, nên từ đó hắn im bặt, chẳng nhắc tới cô nào nữa. Vì có cái mã « gentleman », mấy cô em, mấy bà chị họ lợi dụng bắt hắn làm ‘escort boy’ hoặc làm tài xế trong những cuộc hội hè tiệc tùng, đôi khi còn bắt hắn phải làm vú em, dắt lũ cháu đi piscine hoặc đi xinê, đi sở thú. Thấy thế, dì phàn nàn :
- Nó khó lấy vợ là tại tụi mày, bố ai dám nhào vô.
Dượng tôi chép miệng trách thằng con khó tính :
- Già kén kẹn hom, lấy phải cô vợ còm mới trắng mắt ra, kén mãi, thế nào rồi mày cũng vớ phải con mụ gìa cóc đế ! vừa già vừa xấu xí vô duyên cho mà xem !
Hắn vẫn chẳng rục rịch gì, đám bạn cùng lứa đã ký bản án tử hình gần hếát, có những anh chàng đã cưới lên cưới xuống cả mấy đời vợ.
Bạn bè trêu chọc :
- Hay là mày mê nhằm vợ người hở mày? Cho ông chồng một liều thuốc chuột là xong chứ gì ?
Hoặc :
- Mày là bác sĩ mắt, tai, mũi, họng, chứ có phải là bác sĩ sản khoa đâu mà ngán đàn bà?
Hắn vẫn không đính chính, chỉ lẳng lặng mỉm cười, dì thở dài, lo lắng ra mặt, sợ cậu ấm bị nhiễm chứng bệnh thời đại, chân mười giờ mười, đi hai hàng, nghĩa là mê cả đàn ông lẫn đàn bà, yêu cả nam lẫn nữ. Quýnh quáng, bà so sánh liều :
- Đẹp trai không bằng chai mặt, giá như thằng cu Tửng vậy mà hay hơn!
Chẳng là anh cu Tửng về Việt Nam mới có tám lần, mà đã vác sang được ba bà vợ.
Những năm gần đây có lan tràn chiến dịch «go home» của những anh Việt Kiều kén vợ, khát vợ, mồ côi vợ, bị vợ chê hoặc trốn vợ… về nước ưu tiên là øtìm « một tấm », vì ở hải ngoại các ông được xếp vào hàng thứ ba sau.. con KiKi, «ta về ta tắm ao ta, nhưng ao ta không cho ta tắm!», cu Tửng cũng được xếp trong liste này.
Quen miệng gọi là cu Tửng vì biết hắn hồi còn bé, hắn vừa lùn, vừa đẹt, vừa quắt lại vừa còi, làm nghề bán bảo hiểm nhân thọ, nhưng khi phải đối diện với đàn bà con gái thì hắn câm như thóc, thế mà sau khi nghe thầy bói tán tụng :
- Giời ơi !, số gì mà làm khổ đàn bà đến thế này, đã yêu hai bà rồi mà lại còn có mấy bà khác thương thầm nữa! Đào hoa qúa là đào hoa!
- Dạ, có cô nào đâu ạ?
- Thì đã nói là yêu thầm mà lỵ !
Quả lời bói mò của ông thầy thật linh thiêng, anh ta mò về Việt Nam, chẳng hiểu duyên cớ ra răng, mà hắn tán được hai cô, có lần cả hai cô đột nhập vào phòng hắn không hò hẹn, bốn con mắt sắc như dao cạo chạm nhau như muốn lột da mặt nhau ra, hắn đứng yên như trời trồng, cà lăm không ú ớ nên lời, cô ả lên cơn mệt tim thở phì phò như người sắp hết hơi, đỡ được cô này lên, thì cô kia lên cơn suyễn nghẹt thở, hắn bèn chạy lại ôm cô kia, cứ thế hai cô thay phiên nhau làm nũng, cô nào cũng chờ cô kia bỏ hắn để chiếm trọn vẹn trái tim, nhưng coi bộ cả hai nàng đều có tính cả nể, nặng nợ duyên tình, nên chẳng ai dám phụ rẫy hắn cho đến ngày xuất ngoại.
Về Việt Nam, các chàng ViKi được thể tha hồ rủ nhau ăn nhậu và ăn vụng vung vít, đấng nào lỡ nhấp nhó món này thì nên cẩn thận, chùi mõm cho sạch, chớù coi thường khinh «địch» mà bị biến thành Thái Giám bất đắc dĩ thì khốn! Vì các bà có thể dễ dàng nhắm mắt làm ngơ để các ông ăn hối lộ, ăn gian, ăn tham hoặc ăn quỵt... nhưng mà ăn vụng thì khó lòng tha thứ.
Trong buổi Đại Nhạc Hội gây qũy xây nhà thờ tại miền bò vàng «Tếch Xịt », nữ ca sĩ Khánh Ly đã cảnh giác các ông băm nhăm :
- Bên này, dao thớt rẻ, đàn bà chúng tôi lại học thêm được nghề...mài dao, « phập » một phát là ...xong!”
“Có tiền, có tật !” Các ông có tiền thì chắc chắn là có mèo, có vợ bé. Vua Đường Minh Hoàng có tới ba ngàn cung phi, nhưng chưa thấy sử sách ghi lại bà Quận Chúa nào có ba ngàn ông chồng?
Câu chuyện vui kể lại rằng, sau khi chết, dưới âm ty Diêm Vương ra lệnh cho những anh chàng Đào Huê nào khi còn sống đã dê cô em vợ thì đứng xếp vào cột ghi số một, anh nào mèo nhè vợ bạn thì xếp vào cột số hai. Thấy có anh chàng lớ ngớ mãi mà không chịu đứng vào hàng nào cả, lấy làm lạ, Diêm Vương bèn hỏi :
- Cái anh kia, tại sao lại không chịu xếp hàng, chẳng lẽ ta bắt lầm nhà ngươi chăng?
Chàng ta run run trả lời :
- Dạ thưa Ngài, tôi không biết phải đứng vào đâu, vì khi còn sống, tôi đã lỡ dê cô em vợ và trót lấy luôn cả vợ bạn nữa.
Diêm Vương vuốt râu mỉm cười
- Thế thì mày lên đây, ngồi chung với tao!
Khi nào các tinh cầu còn quay thì tật Đào Hoa của đàn ông còn dài và còn nhiều, thay lời kết tôi xin cống hiến qúy ông bài vè lục bát, chứng tỏ nói có sách, mách có chứng hẳn hòi :
Trên trời có bẩy tê tê.
Có ông mười vợ không chê vợ nào.
Vợ cả thì đẹp như sao.
Vợ hai chín nhũn như đào chín cây.
Vợ ba khéo vá, khéo may.
Vợ tư dệt cửi ở ngay trong nhà.
Vợ năm thì đi buôn hồng,
Buôn phải hồng nhũn, một đồng ba đôi.
Vợ sáu thì đi buôn nồi,
Buôn phải nồi thủng, một nồi ba vung.
Vợ bảy thì lủng bủng, lùng bùng.
Vợ tám đánh vỡ cả vung lẫn nồi.
Vợ chín thì nấu cháo bồi,
Chồng ăn chẳng được, bị đôi trận đòn
Vợ mười có vú mà lại không con.
Đang viết dở dang thì chuông điện thoại của cụ chủ nhiệm réo làm tôi quên mất tiêu, không biết bà nào hay lủng bủng, bà nào bị chồøng «oánh » tơi bời hoa lá, và bà nào có con mà lại không có vú . Ấy chỉ mới có mười bà mà coi bộ đã vất vả như thế, thì “mụ“ đến độ nào!
Nếu kiếp sau có bị Tây Vương Mẫu đầy xuống trần gian, tôi chỉ xin được làm Hoàng Minh Đế!
Lời bàn của Gã siêu
Rất hoan nghênh sự góp mặt của Bà Chằng, nhưng chỉ xin “chõ mồm” vào một vài điểm nho nhỏ trong bài viết để được gọi là “đóng cửa dạy” nhau.
Trước hết, Bà Chằng vốn là phe kẹp tóc, thế mà lại tự dành lấy cho mình quyền phê phán phe ta, chấm cô này đẹp, cô kia xấu...,Bởi vì cái đẹp thì rất ư là chủ quan, như một câu ranh ngôn đã bảo : đẹp chính là con cóc cái dưới mắt con cóc đực. Dù có nặng tới bảy mươi ký lô, thì đối với Đường mình hoàng, Dương quí phi lúc nào cũng rất...tuyệt vời.
Tiếp đến, sau một hồi “rũa” đờn ông te tua, thế mà cuối cùng Bà Chằng lại muốn kiếp sau mình được làm Hoàng minh đế, nghĩa là được làm đờn ông. Và hơn thế nữa, một thứ đờn ông cao cấp, có những hơn ba ngàn bà vợ. Như vậy, đờn ông quả là có giá và hình như luôn nắm thế…thượng phong. Hóa ra gậy bà lại đập lưng bà mà thôi.