Lạy Chúa!
Con cảm tạ Chúa,
cho con làm giống da vàng,
để con dễ cảm thông số phận khốn khổ
của kẻ nô lệ da đen, da đỏ,
và không sống trong sự hoang tưởng
gây nên bởi sự trỗi vượt màu da
mà khinh bỉ kỳ thị người khác sắc màu.
Lạy Chúa,
Con cảm tạ Chúa,
cho con cuộc sống bình thường,
không phải mang lấy thân phận khốn khổ
của kẻ cùng đinh,
để ngày đêm nuôi dưỡng trong tâm thức
sự uất hận giới giàu sang
mà phát sinh lòng căm thù đấu tranh giai cấp.
Chúa cũng không cho con
sinh trong gia đình quyền quý,
chỉ biết vun bồi cho cuộc sống sung túc dư dật
mà cố tình quên lãng
không chia cơm xẻ áo với người đói rách.
Chúa cho con lớn lên
trong một quốc gia nghèo nàn
lấy nghề nông làm gốc,
nhưng nơi đó có những buổi bình minh sáng lạn
và những hoàng hôn nắng cháy sau đồi,
để con vui với cuộc sống êm ả,
giữa những đồi sắn nương khoai,
trên những cánh đồng bao la bát ngát,
với những lũy tre xanh rợp bóng mát
bao quanh những thôn xóm hiền hòa,
bên dòng sông trầm lắng.
Lạy Chúa,
Con cảm tạ Chúa,
cho con sinh sống ở đất kinh kỳ tráng lệ
trên quê hương con,
để chứng kiến cuộc sống phồn hoa đô hội
và được trau dồi học hỏi những kiến thức hữu ích
hầu đi vào đời với mớ hành trang cần thiết
hỗ trợ cho cuộc mưu sinh.
Nhưng Chúa không cho con là nhà khoa bảng,
hoặc chuyên viên lỗi lạc đa tài đa năng,
về kinh tế, chính trị hay quân sự,
để thay vì đem tài “kinh bang tế thế”
mưu ích cho đồng loại, phục vụ tổ quốc,
trái lại có thể sử dụng mưu trí cùng cơ tâm
để thỏa mãn lòng dạ tham tàn,
phản bội quê hương đồng loại,
ngay cả nhẫn tâm sát hại
những chí sĩ can cường
suốt đời mưu đồ cho đại cuộc,
qua chiều dài lịch sử đất nước.
Chúa cũng không cho con là nhà thần học hay triết gia,
để thay vì dùng những tài năng đó
đưa dẫn người đời đến với Chúa,
qua việc rao giảng Tin Mừng,
trái lại có thể sử dụng chúng
vào mục tiêu làm lu mờ chân lý Mạc Khải,
khiến một số người đi vào con đường lầm lạc.
Chúa không cho con trở thành thầy thuốc,
để thay vì “cứu nhân độ thế”,
trái lại có thể đánh mất lương tâm “từ mẫu” của kẻ lương y,
và vô tình hay hữu ý,
sát hại bao sinh linh vô tội,
góp phần vào tội ác thời nay:
vun đắp nền “văn minh sự chết”,
thay vì cổ võ “sự sống”.
Chúa cũng không cho con là kẻ “bạch diện thư sinh”
trong xã hội,
để thay vì can trường tiến lên
hầu cải thiện cuộc sống,
trái lại có thể thất chí lớn,
trở thành kẻ bê tha nghiện ngập,
sa vao vũng lầy xã hội
và chuốc lấy cái chết oan khiên
khi ở lứa tuổi thanh xuân.
Lạy Chúa,
Con cảm tạ Chúa đã không kêu gọi con
hoặc con đã khước từ tiếng gọi của Chúa
để sống đời thánh hiến,
cho dù với những đặc sũng dư dật Chúa ban,
nhưng với bản tính ươn hèn
của thân phận làm người,
có thể dễ dàng bị “cái tôi” thúc đẩy
mà bội ước những lời đã đoan hứa.
Chúa không cho con làm linh mục, tu sĩ,
để thay vì dâng hiến đời mình cho Giáo Hội,
theo tâm tình và ý hướng của Chúa:
“người chăn chiên liều mạng sống mình vì con chiên”,
trái lại có thể sống đời vị kỷ,
phản lại lý tưởng tu trì,
vì bị quyến rũ
bởi việc mưu tìm lợi ích cá nhân, tiền tài và danh vọng…
Với thánh chức Chúa ban,
thay vì thánh hóa bản thân
để ảnh hưởng người khác,
trái lại có thể sa ngã,
trở nên gương mù gương xấu cho giáo dân,
làm thương tổn danh thơm tiếng tốt của Giáo hội Chúa,
và trong những hoàn cảnh đau thương nghiệt ngã,
với tâm trạng thất vọng ê chề,
có thể dẫm lên vết chân Giu-đa
đi tìm cái chết oan nghiệt.
Chúa không cho con sống đời thánh hiến,
vì Chúa biết con không chịu đựng được
những giây phút cô đơn trong cuộc đời tận hiến:
“Những giây phút con phải yêu một mình,
giây phút thật nặng nề,
khi trái tim con khắc khoải
đi tìm sự tương giao
mà không gặp thấy trong lòng người khác,
và trong lòng những người con ưa thích,
tìm thấy một sự no thỏa mà không nếm cảm được”
(Ludovic Giraud)
Lạy Chúa,
Con cảm tạ Chúa
cho con sống cuộc đời thường,
với một gia đình ấm êm,
để con dễ cảm thông nỗi đớn đau
của bao kẻ vô gia cư, không gia đình,
phải sầu khổ mỗi khi Xuân về …
nhìn thấy người khác được gia đình đoàn tụ.
Chúa cho con sống giữa dòng đời nhiễu nhương,
để con biết làm chứng tá cho Chúa,
trong cuộc sống thường nhật,
giữa bao lời dèm pha đố kỵ,
cho dù con không gây oán thù,
để con biết tìm về với Chúa
là nguồn chân lý,
là nơi nương tựa của chính đời con.
Chúa cho con làm người tội lỗi,
để đón nhận hồng ân tha thứ của Chúa,
để con cảm nghiệm lời kinh:”Ôi! Tội có phúc!” (Kinh Exsultet)
và thấu hiểu ngọn nguồn của dụ ngôn “Người Cha nhân hậu”,
với những tâm tình của đứa con hoang,
để tuôn tràn những dòng nước mắt
như chị Maria Ma-đa-lê-na bên chân Chúa,
vì tất cả những biến cố lẻ loi đó trong Phúc Âm,
cũng chính là những mãnh đời vụn vỡ của con.
Chúa ơi,
Chúa muốn con đi trọn đường trần,
vì Chúa đã không gọi con về trong tuổi thanh xuân,
khi chiến tranh còn tàn phá
trên mãnh đất quê hương yêu dấu,
trong biến cố tang thương Tết Mậu Thân
với những nấm mồ tập thể,
trên đại lộ kinh hoàng giữa mùa hè đỏ lửa,
với ngôi thánh đường Lavang đổ nát,
hoặc chết tức tưởi trong những trại học tập,
trong những căn phòng biệt giam,
sau khi chấm dứt cuộc chiến tương tàn.
Chúa đã cho con cuộc sống an bình
hơn ba thập niên qua
ở nơi đất nước tạm dung,
để con nhìn xem “thế sự thăng trầm”
và nhận ra Thánh Ý Chúa nhiệm mầu,
trong mọi nơi, mọi lúc và với mọi người,
hầu con biết trở về với Chúa,
ở trong sâu thẳm nội tâm con,
hầu hiểu biết
“Tình Yêu của Chúa cao, sâu và rọng dường nào!”
(Thánh Phao-lồ).
Lạy Chúa,
Chúa là “nguồn hoan lạc của tuổi thanh xuân” con
và Chúa cũng là niềm an ủi của con khi về già,
để trong tận cùng của cảnh cô đơn
vào lúc cuộc đời xế bóng,
con sẽ gặp gỡ Chúa một cách trọn vẹn,
không còn bị thế sự ngăn cách
chuẩn bị cho ngày trở về với Chúa,
để con được diện kiến Chúa “mặt đối mặt”. ( Thánh Phao-lồ)
Lạy Chúa,
con cầu xin Chúa
trong giờ phút lâm chung,
cho con được thanh thản lặp lại lời Chúa
xưa kia đã thốt ra trên Núi Sọ,
lúc Chúa ngước mắt lên trời nhìn Chúa Cha
để trút hơi thở cuối cùng:
“Lạy Cha! Con phó thác linh hồn con trong tay Cha!”
PHỤC SINH 2005
Nhà Văn HƯƠNG VĨNH