XÉT XỬ
Em, người phụ nữ ngoại tình
Đứng giữa vòng vây địch thủ,
Phần đông là bọn giả hình,
Có người chân thành thực sự…
Ôi! Em, thân người phụ nữ
Còn gì, sau buổi truy hoan!
Người ta gọi em quỷ dữ
Nấp sau thân phận hồng nhan!
Liếc nhìn bàn tay giấu đá
Sẵn sàng ném xả vào em,
Cúi gằm, Yêsu viết, vẽ…
Tò mò, em muốn hiểu xem…
Mặt trời sau giấc ngủ đêm,
Vãi vung, như hình cũng bận.
Lén tìm bộ mặt thân quen,
Thấy toàn đôi mắt thù hận…
Ngước lên, Yêsu bỗng nói:
“Trước tiên, trong đám các ngươi
Ai người thấy mình vô tội
Cứ vào ném đá đi thôi…!”
Ôi! Em rụng rời, kinh hãi!
Ích gì một phút truy hoan
Đổi thay cuộc đời mật ngọt!
Đời em, ôi! Thật đa đoan…!
Liếc nhìn bàn tay giấu đá,
Ô kìa! Sao bỗng lặng thinh!
Yêsu, cúi gằm, viết, xóa…
Ôi! Em hồi hộp, thất kinh…
Đám đông từ từ giải tán,
Cuối cùng, cả đám trẻ con.
Em mơ hay mắt em quáng?
Mừng vui, đâu kịp hoàn hồn!
Giữa sân, còn lại hai người.
Nắng mai êm đềm lặng lẽ.
Bỗng đâu một bầy chim sẻ
Ồn ào sà xuống nói, cười…
Yêsu ngước nhìn lặng lẽ.
Còn em cúi mặt lặng thinh
Ngón chân xoay xoay ấn khẽ,
Em mơ vẽ lại đời mình?
“Người ta đi đâu hết cả?
Chẳng ai xử tội chị sao?”
Em nhìn ngượng ngùng đáp khẽ:
“Thưa Thầy, chẳng có người nào…!”
“Phần Ta, Ta đây cũng thế!
Ta không xử tội chị đâu!
Nhưng, từ nay đừng làm thế…!”
Ồ! Sao em khóc nghẹn ngào…
Ta biết đời ta tội lỗi,
Nên ta rất đỗi thương em.
Con người, nếu đừng giả dối,
Trước tiên, nhìn lại mình xem!
Sẽ rồi thấy mình cũng thế,
Vốn là những kẻ ngoại tình,
Sẽ chẳng còn ai ném đá,
Bởi, ai lại ném đá mình…!
Nguyễn Địa Đàng
CÂU CHUYỆN BÊN GIẾNG NƯỚC
Một buổi trưa nắng gắt
Đây vùng đất Sykhar
Giếng nước xưa trong vắt
Có ai đang ngồi kia…?
Em ngập ngừng chân bước…
Mình chỉ hay vu vơ,
Chuyện ai người, thây mặc…
Việc mình, mình phải lo…
Làm như không đếm xỉa,
Em từ từ giòng dây.
Ồ! Mây trời sa ngã
Rớt xuống lòng giếng đây!
Cớ sao em lưỡng lự,
Kìa mây trời bao la
Chẳng ai người níu giữ,
Vẫn mãi hoài đi xa…?
Em thấy em thật rõ
Bỗng mơ đời lãng du
Giữa muôn trùng sóng vỗ
Vẫn thấy đời hoang vu…
Nắng trưa dồn cơn khát,
Em vội vàng uống nhanh…
“Chị cho tôi uống với!”
Em sững sờ, tinh ranh…
“Tôi, đàn bà khác đạo,
Ông lại đòi uống chung?”
Đẹp, mà hơi đạo mạo,
Em cười thầm, nghĩ lung…
“Giả như mà chị biết
Ơn của Thiên Chúa ban,
Ai là người chị tiếp,
Chính chị sẽ kêu van
Nước muôn đời khỏi khát
Do chính Ngài trao ban…!”
Em làm sao hiểu được,
Nhưng vẫn chẳng chịu thua.
Chuyện quá khứ ngày xưa,
Em đưa ra, hạch ngược…
Em đùa hay thành thật,
Khi ngỏ lời cầu xin,
Hay chính em cũng tin
Những điều em mơ ước?
Người đàn ông điềm tĩnh:
“Gọi chồng chị ra đây!”
Ỡm ờ hay bướng bỉnh,
Sao em lại chối ngay?
“Chị trả lời rất đúng,
Có mà cũng như không,
Dẫu đã năm đời chồng,
Người hiện thời, khách tạm!”
Có cái gì chân thật
Đang cào cứa hồn em,
Sao em chẳng vào xem,
Lại vội vàng né tránh?
Con người mình chưa biết,
Nói gì chuyện trăng, sao…
Tự lòng em tuôn trào
Hạnh phúc và Chân lý…
Chúa chẳng ưa đền, đài,
Mà thích con người thật,
Vì con người đích thực
Là vinh quang của Ngài…
Em, xem chừng bối rối.
Mặt đỏ, nhìn bâng quơ…
Sao em chẳng nhìn vô
Trong con tim giả dối?
Môn đồ vừa trở lại,
Ngạc nhiên, chẳng nói ra…
Chuyện gì vừa xẩy đến
Giữa Thầy và chị kia?
Sao cuống cuồng, vội vã
Em quên luôn gầu, vò?
Đi loan tin chuyện lạ
Gặp tiên tri bất ngờ?
Yêsu nâng gầu nước,
Thấy một mảnh trời xanh…
Con người luôn mơ ước,
Dẫu cuộc đời mong manh…
Nguyễn Địa Đàng
DƯỚI CHÂN THẬP GIÁ
Em nghe sầu chín nhẹ rơi,
Trái tim nhỏ bé, rụng rời tương lai.
Trời chiều, sợi nắng mảnh mai,
Mái tóc rực lửa trên vai muộn phiền.
Sầu đau, đôi mắt nhắm nghiền,
Đôi mắt xưa vẫn dịu hiền, xa xôi…
Khổ đau em lắm, Thầy ôi!
Mộng xưa xây đắp, thôi rồi, còn chi…!
Yêu người, còn lại những gì?
Trái tim rộng mở, tình si một người…
Đôi tay giang thẳng gọi mời,
Muôn dân tụ họp, rã rời đắng cay…
Em giờ, một mối tình say,
Ôm Thầy chết lịm, hai tay sững sờ!
Hạnh phúc, ôi! Thật bất ngờ!
Đôi môi đẫm máu đang chờ đợi ai!
Cho em ôm trọn hình hài,
Mai sau, đời dẫu tương lai thế nào!
Nụ hôn cay đắng ngọt ngào,
Nụ hôn thập giá, máu đào thấm môi…
Yêu Thầy, cay đắng, Thầy ôi!
Mối tình câm ấy, muôn đời em mang…
Trời chiều, mây trắng lang thang,
Hai con chim nhỏ nhịp nhàng bên nhau.
Em giờ, hồn chín thương đau,
Như bình bạch ngọc ngày nào vỡ tan…
Nguyễn Địa Đàng
TÂM SỰ BÊN MỒ
Thầy ôi! Đêm đã xuống rồi,
Bên mồ vắng lặng, em ngồi mình em!
Một mình em giữa đêm đen,
Nhớ, thương, sầu, tủi, môi mềm rướm đau!
Sao thầy lại bỏ đi mau!
Mấy năm hạnh phúc, bóng câu qua thềm!
Hỡi ôi, ngày tháng êm đềm,
Cùng thầy, rảo khắp mọi miền quê hương!
Ngày mưa, tháng nắng, đêm sương,
Vinh quang, khổ nhục, ta thường có nhau!
Một mình giờ giữa đêm thâu,
Ngày mai, biết sẽ về đâu, hỡi thầy!
Magdala vẫn còn đây,
Hồ xanh, mặt nước vẫn đầy mù sương!
Nhớ xưa, một kiếp ăn sương,
Cái nhìn trìu mến, yêu thương thuở nào
Đưa em từ kiếp ả đào,
Ngày đêm ngụp lặn ồn ào truy hoan,
Giã từ một kiếp đa đoan,
Giã từ cuộc sống lăng loàn bấy nay…
Sầu thương, nước mắt dâng đầy,
Cam tùng hảo hạng chân Thầy ướp hương.
Ăn năn, mái tóc thân thương,
Sổ bung lau sạch vết thương, bụi đường…
Khổ đau, quá khứ mù sương,
Theo dòng nước mắt rớt vương chân Thầy.
Như bình bạch ngọc tràn đầy,
Từ nay, đập vỡ tháng ngày xa xưa.
Tương lai trái chín đong đưa,
Bỗng đâu, như cũng hái vừa tầm tay.
Theo Thầy, đâu quản tháng ngày,
Hạnh phúc đích thực: bên Thầy tháng năm…
Thầy giờ cách biệt mù tăm,
Tương lai em cũng xa xăm mịt mờ.
Đời em rồi cũng bơ vơ,
Biết đâu nương tựa, biết nhờ cậy ai!
Sợ e ngày tháng còn dài,
Đường xưa, lối cũ, miệt mài hồng nhan…
Bên mồ vắng lặng, thở than,
Thầy ơi! Thầy hỡi! Nghe chăng, hỡi Thầy!
Bao đêm mơ ước, chiều nay,
Xác Thầy yêu dấu hai tay ôm ghì!
Yêu Thầy, một mối tình si,
Sá gì những tiếng thị phi trong đời!
Đã đành, mất - được, chuyện đời,
Nhưng, sao cay đắng, Thầy ơi! Hỡi Thầy!
Đêm nay, thui thủi canh chầy,
Đã khô nước mắt, đã đầy cô đơn.
Em nào mơ ước gì hơn,
Mãi hoài chiếc bóng bên đường Thầy đi!
Rồi mai, nấm mộ xanh rì,
Em, bông hoa dại, thầm thì đêm đêm!
Biết bao mộng ước êm đềm,
Giờ đà tan vỡ bên thềm tương lai!
Trăm năm, câu chuyện tình dài,
Lấy ai bầy tỏ, lấy ai ân cần!
Bao đêm mơ ước âm thầm,
Giờ, cho em gọi một lần “Anh yêu!”.
Dù mai, cay đắng còn nhiều,
Ngọt ngào mãi mãi, một chiều nụ hôn,
Thôi, Anh, Thành thánh không hồn,
Đèn Hưu lễ đã bồn chồn lắt lay…
Em về, em sẽ về đây!
Ngủ yên, Anh hãy ngủ, đầy mộng mơ…
Nguyễn Địa Đàng