Hiền Lâm
Giữa đêm buồn, trời mùa đông lạnh giá
Thiếp giấc nồng, đêm dài, ngả canh hai
Tôi chiêm bao: mơ mộng… giấc thiệt dài
Ngược thời gian tìm về Ngày Sáng Thế:
Tôi bơ vơ tìm địa đàng nguyên thủy
Kiếm cội nguồn nơi nguyên tổ phát sinh
Tìm cây xanh: muôn hoa ngọt trái lành
Và trái cây biết điều lành điều dữ…
Tôi buồn rầu nhìn địa đàng dang dở
Cây “trường sanh bất tử” có còn đâu,
Không trái ngon… chỉ còn đất bạc màu
Bao thú muông… trốn về đâu chẳng rõ?
Và A-đam, E-và đâu còn nữa,
Thầm trách hờn nguyên tổ dại kiêu căng
Muốn cao sang ngang sánh Đấng Vĩnh Hằng
Để tội đời làm tiêu tan tất cả.
*
* *
Giấc mơ bay… lại giấc mơ kỳ lạ:
Đưa tôi vào nơi hoang dã đồng hoang
Thôn Bêlem trong lạnh giá đêm trường
Tiếng dế kêu… đám mục đồng canh thức.
Bỗng từ đâu: tiếng sứ thần ca hát
Lời “vinh danh Thiên chúa chốn cung trời
Và bình an cho nhân loại khắp nơi”
Hoà tiếng chuông giao thời vang rộn rã.
Tôi giật mình trước những điều kỳ lạ
Khi nhìn vào một hang đá nhỏ xinh
Có ánh sao chiếu sáng khóm đùng đình
Từ trong hang một vầng hồng toả rạng,
Một trẻ thơ mới sinh nằm trong máng,
Một mẹ hiền quỳ chiêm ngắm niệm suy,
Một người cha nhóm lửa… ấm Hài Nhi
Mấy chú lừa con thở làn hơi ấm…
Tôi cung chiêm và thì thầm tự hỏi:
Cảnh địa đàng… có phải đã tái sinh?
A-đam mới phải chăng đã thành hình?
E-và mới nay lại là Mẫu Thánh?
Trong trí tôi vọng lên lời Kinh Thánh
Này Ngôi Hai – Cứu Chúa đã hạ sinh
Đầy khiêm nhu, mang lấy kiếp tội tình,
Chính Ngài là cây Trường Sinh Bất Tử.
Vườn địa đàng nay là hang đá nhỏ,
Aùnh sao đông thay tinh tú muôn trùng
Maria – Eva mới khiêm nhường
Đám lừa chiên thay muôn ngàn muông thú.
Tôi vui quá và vỗ tay mừng rỡ
Nào ngờ đâu đụng phải bức tường thưa
Bừng tỉnh dậy tôi mới biết mình mơ
Kinh ngạc quá! Ôi giấc mơ kỳ diệu!