(Lc 1,
39-56)
Hôm nay, Giáo hội long trọng cử hành
lễ Đức Trinh Nữ Maria hồn xác về Trời. Đức Maria lên Trời cho chúng ta biết chết
không phải là hết, nhưng ranh giới giữa cuộc sống trần thế lữ hành trong đức tin
với cuộc sống mai hậu ở trên trời.
Cuộc đời của Đức Maria là bằng chứn,
Mẹ có hai cuộc lữ hành, một là cuộc lữ hành vật chất, Mẹ đi (từ Nazareth đến
Bethlehem, từ Bethlehem sang Ai Cập, từ Ai Cập trở về Nazareth, từ Nazareth đến
Giêrusalem, lên tới Êphêsô) ; hai là cuộc lữ hành về tinh thần (Mẹ bước di trong
đức tin, vâng phục và yêu thương khởi đi từ lòng Mẹ đến Thiên Chúa, ban tặng
cho Chúa Giêsu một trái tim bằng thịt).
Lấy lại những lời lẽ của sắc chiếu
định nghĩa tín điều Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời Công Đồng Vaticanô II viết như sau :
"Được gìn giữ tinh sạch khỏi mọi vết tội nguyên tổ, và sau khi hoàn tất cuộc
đời dưới thế, Ðức Nữ Trinh Vô Nhiễm đã được đưa lên hưởng vinh quang trên trời
cả hồn lẫn xác, và được Thiên Chúa tôn vinh làm Nữ Vương vũ trụ, để nên giống
Con Ngài trọn vẹn hơn, là Chúa các Chúa (x. Kh 19,16), Ðấng đã chiến
thắng tội lỗi và sự chết " (Vatican II, LG, số 59).
Bàn về cái chết của Đức Maria, một
câu hỏi được đặt ra : Có thể nào Đức Maria
Nazareth lại phải trải qua thảm cảnh chết chóc nơi thân xác mình hay không?
Một
số nhà thần học đã chủ trương, Đức Maria được miễn khỏi phải chết, Người đã được
đưa thẳng từ cuộc sống đời này về vinh quang trên trời. Tuy nhiên, một lưu
truyền lâu đời vẫn coi cái chết của Đức Maria như là sự dẫn đưa vào vinh quang
trên trời.
Khi suy
nghĩ về số phận của Đức Maria và mối tương quan của Người với Chúa Con, một số
người khẳng định : chính vì Đức Kitô đã chết, vì thế khó lòng chủ trương một
điều trái ngược đối với Thân Mẫu của Chúa.
Theo đường
hướng đó Các giáo phụ đã lập luận và không mảy may nghi ngờ gì về điểm này.
Thánh Giacôbê Sarug (+ năm 521), viết : “ca đoàn mười hai Tông Đồ, khi Đức
Maria đã đến thời đi vào con đường của hết mọi thế hệ, nghĩa là con đường của sự
chết, thì đã tụ họp để an táng thân xác trinh khiết của Đấng đáng chúc tụng”.
Thánh Modestô Giêrusalem (+ năm 634), sau khi đã dài dòng bàn về “giấc ngủ
hạnh phúc của Đức Mẹ Chúa Trời”, đã kết luận : “lời từ giã” qua việc
tán dương sự can thiệp diệu kỳ của Chúa Kitô, Đấng đã cho Đức Maria “chỗi dậy
từ ngôi mộ” để đưa Người về với mình trong vinh quang. Thánh Gioan Đamascêno
(+ năm 704) đã tự hỏi: “Tại làm sao mà Đấng vào lúc sinh hạ đã vượt qua hết
mọi giới hạn của thiên nhiên, giờ đây lại phải chịu khuất phục những luật lệ của
thiên nhiên, và làm sao thân thể vô nhiễm của Người lại có thể khuất phục cái
chết?”. Ngài trả lời: “Chắc hẳn là cái phần hay chết cần phải được chôn
táng để có thể mọc lên sự bất tử, xét vì chính Chủ tể thiên nhiên cũng đã không
muốn khước từ cảm nghiệm cái chết. Thực vậy, Người đã chết theo xác thể và bằng
cái chết Người đã hủy diệt cái chết, Người đã mang lại sự bất diệt cho sự hủy
hoại, và Ngài đã biến cái chết thành nguồn của sự sống lại”.
Đành rằng,
dựa theo mặc khải, cái chết được trình bày như là án phạt của tội lỗi. Tuy vậy,
sự kiện Hội Thánh tuyên bố Đức Maria được giải thoát khỏi tội nguyên tổ do một
đặc ân của Chúa, không minh định Đức Maria cũng đã lãnh nhận đặc ân bất tử về
thân xác. Bà Mẹ không thể hơn Con mình được, Đấng đã lãnh nhận cái chết, để ban
cho nó một ý nghĩa mới và biến đổi nó thành một dụng cụ của sự cứu rỗi.
Cho dù
cuộc đời của Đức Maria đã chấm dứt do một sự kiện hữu cơ hay sinh lý nào đi nữa,
chúng ta vẫn có thể nói, việc chuyển bước từ cuộc đời này đến cuộc đời bên kia
đối với Đức Maria là một sự trưởng thành của ơn thánh tiến tới vinh quang; vì
thế cái chết của Người có thể được quan niệm như là một “giấc ngủ”.
Thánh Bernard nói với
chúng ta rằng : "“Đức Maria
Nữ Trinh vinh hiển về Trời đã gia tăng hạnh phúc và niềm hy vọng nơi chúng ta”.
Ngài thêm : “Đức Maria, Phần Tử ưu tú trên địa cầu chúng ta đang sống được
đưa từ đất về trời, là một món quà vô cùng cao quí, sự vinh thăng ấy là cuộc
trao đổi kỳ diệu giữa đất với trời, giữa con người trần thế với thế giới thần
linh. Mẹ là hoa quả tuyệt vời của trái đất đã được đưa lên cao, để từ trên nơi
cao xanh ấy ơn sủng lại tuôn đổ chan hòa xuống trên mặt đất, nghĩa là chính từ
nơi Đức Maria diễm phúc được rước lên đó, đến lượt mình, Mẹ lôi kéo muôn vàn ân
sủng xuống cho nhân loại”.
Ân sủng
Mẹ chuyển xuống chính là Lời, Lời mà Mẹ đã đón nhận và cẩn thận ghi nhớ cũng như
cưu mang trong lòng. Khi cưu mang Lời trong lòng, Mẹ cũng cưu mang Sự Sống của
chúng ta : “Đức Maria vội vã lên đường, đến một thành xứ Giuđêa. Bà vào nhà
ông Dacaria và chào bà Êlisabét” (Lc 1,39-40). Sự hiện diện của Mẹ Maria
làm cho thế giới vui mừng như bà Êlisabét nói : “Vì khi vừa nghư tiếng em
chào, thì hài nhi nhảy mừng trong lòng tôi” (Lc 1,44).
Mẹ vui
mừng, Mẹ cũng làm cho thế giới mừng vui, niềm vui của Mẹ trở thành bài thánh ca
muôn thủa : “Linh hồn tôi ngợi khen Đức Chúa, thần trí tôi hớn hở vui mừng vì
Thiên Chúa Đấng Cứu Độ tôi!” (Lc 1,46-47). Thật là một quả phúc tuyệt vời
trên cõi trời cao ban xuống cho nhân loại. Bài Ca Tạ Ơn của Đức Maria đã trở
thành Lời Thiên Chúa. Trong bài ca ấy, chúng ta tìm ra con đường để hiểu biết
con người và Thiên Chúa như thế nào, và trần thế cũng như thiên đàng ra làm sao.
Tất cả
hợp nhất cùng nhau và có thể làm như Mẹ đã làm, món quà mà Thiên Chúa làm cho
chúng ta trong Con yêu dấu của Chúa qua Đức Maria Trinh Nữ Rất Thánh : để trở
thành món quà Chúa cho thế gian, và mai ngày, trở thành món quà của nhân loại
dâng lên Thiên Chúa, chúng ta phải noi gương của Đức Maria, người đã bước vào
vinh quang trước chúng ta và đang đợi chúng ta ở đó.
Nữ Vương linh hồn và xác lên
Trời, cầu cho chúng con. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ
Mẹ về Trời,
niềm hy vọng của chúng ta
LỄ ĐỨC MARIA HỒN
XÁC LÊN TRỜI
(Lc 1, 39-56)
Con rồng trong sách Khải Huyền
được mô tả như là mầm mống của sự chết chóc vì nó đứng “rình người nữ sắp
sinh con để nuốt lấy đứa trẻ” (Kh 12, 4). Với từ ngữ và hình ảnh tượng trưng,
sách Khải Huyền còn gợi lên cuộc chiến lâu dài giữa sự sống và sự chết, giữa
Satan với Đức Kitô và Giáo hội của Người. Người sẽ toàn thắng.
Chúng ta biết, cuộc chiến giữa
sự sống và sự chết, giữa sự thiện và sự ác là không cùng. Con người dù tiến bộ
đến đâu đi chăng nữa, vẫn luôn mang trong mình sự mỏng giòn.
1. Sự mỏng giòn của con người
Vốn mỏng giòn yếu đuối, cộng
thêm lo âu, phiền muộn về sức khỏe, việc làm, về công việc gia đình phải gánh
vác, những mập mờ vô định ngày mai của cuộc đời, lo con còn trẻ, cha mẹ khi đã
về già, ốm đau bệnh tật, khủng hoảng về luân lý…tất cả đè nằng lên lòng trí con
người. Làm sao không khỏi ngạc nhiên khi thấy thời đại chúng ta đang tụt hậu
trước những biến cố của cuộc đời?
Trước những bất hạnh của thế
giới, có người buông xuôi không làm gì hết, để mặc cho số phận. Có người cấp
tiến hơn, quyết định từ bỏ một phần và tự sát. Có người từ chối truyền lại sự
sống mà họ đã lãnh nhận và không chịu nhận cái khả năng có thể cho tương lai của
chính họ và xã hội. Dần dần những nhà trẻ sẽ thay thế nhà hưu dưỡng !
Giữa cảnh đời lữ thứ, người kitô
hữu sống ra sao ? Đức tin của chúng ta thế nào khi đối diện với các thực tại như
thế? Lễ Đức Maria hồn xác về Trời mang lại cho họ hy vọng gì trong cuộc sống?
2. Cuộc chiến thắng !
Chúng ta long trọng cử hành lễ
Đức Maria hồn xác về trời với lòng sùng kính, giúp chúng ta trả lời những vấn
nạn trên. Trước hết niềm tin của Giáo hội đối với tín điều Đức Piô XII đã xác
quyết năm 1950. Chúng ta tin Đức Maria, đã được đặc ân cả hồn lần xác về Trời.
Điều đó muốn nói rằng sự chiến thắng con rồng trong sách Khải Huyền hoàn tất nơi
Mẹ, Mẹ về ngự bên hữu Chúa để chuẩn bị chỗ cho chúng ta như Thiên Chúa đã dành
cho Mẹ.
Chúng ta tự hỏi, Đức Maria đã
được rước lên Trời cả hồn lẫn xác có làm chúng ta thay đổi không ?
Thánh Phaolô cho chúng ta câu
trả lời : “Đức Kitô đã từ cõi chết sống lại, là hoa quả đầu mùa của những kẻ
yên giấc” (1 Cr 15, 20 ). Đức Giêsu sống lại, có người tin, người không tin.
Nhưng, Đức Kitô, Con Thiên Chúa đã sống lại thật, đó là niềm hy vọng của chúng
ta.
Việc Đức Maria hồn xác lên Trời
là một thực tại khác : Đức Maria không phải là Thiên Chúa ; Mẹ là nữ tử Israel,
là một trong những thụ tạo như chúng ta, là người nữ giữa muôn vàn người nữ trên
trần gian. Mẹ đã được tôn vinh, vinh quang của Mẹ liên quan đến chúng ta. Những
đặc ân của Mẹ là kết quả cụ thể của ơn cứu độ mà Đức Kitô mang đến cho Mẹ và
nhân loại (x. 1 Cr 15, 20-26). Mẹ được vinh hiển là nhờ công nghiệp của Chúa
Kitô, Con của Mẹ. Việc Đức trinh Nữ được lên trời hồn xác là sự thông phần cá
biệt vào cuộc phục sinh của Con Mẹ, và tiên báo cuộc phục sinh của các tín hữu
(GLCG số 966).
Đức tin không nói cho chúng ta
biết điều gì về cái chết của Đức Maria. Có người cho rằng Đức Maria không chết,
nhưng Đức tin nói với chúng ta rằng sau khi hoàn tất cuộc đời dương thế, Đức
Maria được Thiên Chúa tôn vinh. Nơi Mẹ, cũng như Đức Giêsu Con Mẹ, cái chết
không phải là hết, sự chết đã bị đập tan. Trái đất không còn là nơi giam hãm con
người trong số phận đau thương, các tầng trời mở ra để loan báo một tương lai
sáng ngời cho nhân loại. Sự chết đã bị tiêu diệt bởi sức mạnh của tình yêu Thiên
Chúa. Đó là niềm hy vọng lớn lao cho chúng ta !
3. Sống trong hy vọng
Kinh Tạ Ơn của Đức Maria nêu rõ
: “Chúa đã ra oai cánh tay thần lực, dẹp tan những ai lòng trí kiêu căng,
Chúa lật đổ những người quyền thế, và nâng dậy những kẻ khiêm nhường. Phận đói
nghèo Chúa ban của đầy dư... Vì Người nhớ lại lòng thương xót” (x. Lc 1,
39-56). Chắc chắn Thiên Chúa không thể để chúng ta bị nghèo đói đè bẹp, khi
chúng ta tin vào lời Chúa hứa.
Mừng kính Đức
Trinh Nữ Maria hồn xác về trời, chúng ta không chỉ mừng vì Thiên Chúa đã làm cho
Mẹ những điều trọng đại, mà còn mừng vì tương lai của mỗi chúng ta. Thánh Phaolô
nói: “Anh em khỏi phải phiền sầu như những người khác, những kẻ không có hy
vọng” (1 Tx 4, 13). Chúng ta cố gắng hiểu để sống sao cho xứng danh là người
hy vọng.
Vậy mỗi người
chúng ta hãy sống hy vọng, hãy làm ngày lại ngày, không buông tay, mặc cho những
ngang trái của cuộc đời. Phúc cho chúng ta, nếu chúng ta can đảm chiến đấu mỗi
sáng khi thức dậy cho cuộc sống đáng sống của mọi người trên trái đất. Nếu như
khi xưa Mẹ đã đến với bà Êlisabet, làm cho cả gia đình bà vui mừng, thì ngày hôm
nay Mẹ vẫn đến với chúng ta. Mẹ mở rộng vòng tay nói với chúng ta rằng : hỡi
con, hãy tin tưởng và hy vọng, Chúa đã dọn chỗ cho con.
Nữ Vương linh
hồn và xác lên Trời, cầu cho chúng con.
Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ