Suy niệm Tin Mừng Chúa nhật XXIV
– B
(Mc 8, 27-35)
1) Nhận biết Đức Kitô
Toàn bộ Tin Mừng thánh
Marcô nhằm mục đích trả lời cho câu hỏi: "Chúa Giêsu
là ai?" Nhưng trong trích đoạn Tin Mừng hôm nay,
chính Chúa Giêsu lại minh nhiên đặt cho các môn đệ câu
hỏi : "Các con bảo Thầy là ai? " Chúng ta,
những Kitô hữu giờ đây nghe và đọc lại cũng buộc phải trả lời.
Trong các chương Tin Mừng của Chúa nhật
trước, Chúa Giêsu đã không minh nhiên
trả lời câu hỏi đặt ra về chính mình, nhưng các việc Người làm tự nó là
những câu trả lời về chính Chúa.
• Người làm cho kẻ què đi được, ý nói, Người
ban cho con người khả năng bước đi trong cuộc sống;
• Người làm cho kẻ
điếc nghe được và người câm nói được, như thế, Người là
Đấng có lời ban sự sống và lý giải vê cuộc sống;
• Người làm kẻ chết sống lại, chứng tỏ, Người
là Đấng bảo trợ sự sống;
• Người làm cho người
mù thấy được, chứng tỏ Người
là Ánh Sáng, đến chiếu tỏa ánh trần gian;
• Người làm cho sóng yên
biển lặng, như vậy, Người là Chúa tể trời
đất ;
• Người hóa bánh ra nhiều cho dân chúng ăn
trong sa mạc, thể hiện, Người là Đấng nuôi dưỡng
nhân loại cả xác lẫn hồn.
Đọc lại và thấy tất
cả những việc Chúa "làm", chúng ta đi đến kết luận : "Người
là Đấng Mêssia" (tiếng Hy lạp là : Đức Kitô)". Tiếc thay, nhiều người đương
thời, ngay cả chúng ta ngày hôm nay nữa vẫn không nắm bắt
được sự mới mẻ vĩ đại của Chúa Giêsu, vì thế với
câu hỏi, "Người ta bảo Thầy là ai?" Phần lớn trả lời "người làm việc
" không hơn không kém các tiên tri trước Người. "Còn các con, các con bảo
Thầy là ai? " Là câu hỏi Chúa Giêsu đặt ra
cho các môn đệ của mình, nhân danh cả nhóm
Phêrô trả lời : "Thầy là Đức Kitô!
" Phêrô đưa ra một câu trả
lời chính xác, không nói khác được, vì ông biết rõ Chúa
Giêsu là Đấng Mêssia. Việc Chúa chết và sống lại là điều
không tưởng, nhưng điều không tưởng tượng được
ấy Chúa Giêsu đã hoàn tất cách
vinh quang, điều duy nhất có thể thay đổi lịch sử nhân loại. Nói
theo kiểu Heidegger, nếu không có Chúa, con người chỉ là một "sinh
vật phải chết", cái chết của Chúa "gắn" liền
với Thập giá; Người "giải thoát chúng ta
khỏi ràng buộc" của sự chết.
Cần phải nhắc lại, câu
trả lời của thánh Phêrô hàm chứa sự hiểu biết sâu
xa về tình yêu chịu đóng đinh. Chính con đường Thập giá hoàn tất
mục đích cứu độ của Chúa Giêsu. Khi Phêrô,
vị Thủ lãnh các Tông Đồ thưa Chúa : "Thầy
là Đức Kitô". Chúa Giêsu, Đấng Mêsia cảm thấy cần
phải nhấn mạnh, Con Thiên Chúa phải chịu đau khổ nhiều.
Vì thế, vấn nạn "Còn các con, các con bảo Thầy là ai?"
Chúa Giêsu đặt ra cho chúng ta hôm nay. Câu trả lời : "Thầy
là Đức Kitô, Tình Yêu bị đóng đinh và sống lại" mới đủ ý nghĩa.
Thánh Phaolô viết : "Nếu Đức Kitô không sống lại, đức tin của chúng ta là mơ
hồ", Chúa biết Thập giá, tự nó
không phải là một trở ngại cho ơn cứu rỗi. Thập giá là
điều kiện. Thập giá không phải là cây cột của người La Mã, nhưng là
cây gỗ để Thiên Chúa viết Tin Mừng.
Đấng Mêsia mời gọi chúng ta lên núi Calvariô
với Chúa và bước theo Chúa chịu đóng đinh trên
Thập giá, Đấng bị kết án tán dương sự công chính, Đấng chết
đi để xác nhận sự sống, Người bị đóng đinh để bước vào
vinh quang.
Bằng cách bước theo
Chúa Kitô và tin tưởng vào lòng từ ái của Người,
chúng ta hãy rang rộng cánh tay và mở rộng lòng
mình như Đấng bị đóng đinh trên Thập giá. Tất nhiên, để làm điều
ấy, như thánh Phêrô, chúng ta phải
nhận biết Chúa Giêsu là Đấng Cứu Thế, Đấng Cứu Độ, chấp
nhận Thập giá như "chìa khóa" Chúa dùng
để mở Trời và đóng cửa địa ngục. Đấng Cứu
Chuộc đã vác "chìa khóa" nặng nề trên vai, anh cảm
thấy gánh nặng và trách nhiệm khi bị đóng đinh treo trên thập giá đó.
Đức Kitô trao cho thánh Phêrô "chìa khóa" Nước
Trời và kêu gọi ông đóng đinh với Người,
vác lấy gánh nhẹ nhàng trên vai
Ngài như Người, dạy cho ông biết
sự khiêm nhường và dịu dàng để "cởi trói" những người nô lệ thế
gian, xác thịt và ma quỉ "ràng buộc" họ với Chúa Kitô
trong một giao ước vĩnh cửu làm cho họ trở nên con cái
của Cha vĩnh cửu trên trời.
2)
Tình yêu đích thực vì bị đóng đinh
Tất nhiên, chúng ta cũng vậy, như Thánh
Phêrô, chúng ta cũng muốn rời xa Thập giá Chúa.
Nhưng Ma quỉ, Tên Cám Dỗ, nỗ lực
lôi kéo chúng ta ra khỏi (Con đường Thánh
Giá), thay thế nó bằng một con đường được thiết lập bởi
sự khôn ngoan loài người.
Chúa Kitô đã vạch trần Tên Cám Dỗ
và vượt qua hắn : Cả cuộc đời
Người là một lời "xin vâng"
không ngừng đối với Thiên Chúa và là
một lời "từ chối" luôn mãi
đối với Ma quỉ. Chúa Giêsu
đã chiến thắng Ma quỉ. Ma quỉ
lại cố gắng lôi kéo môn đệ của Thầy Giêsu
: để tách rời Đấng Mêssia khỏi
thập giá, tách họ ra khỏi niềm tin vào Chúa Giêsu-
Vua và ngai vàng của Người là cây
Thập giá.
Sau khi thể hiện thiên tính
của mình và vạch mặt sự hiện diện của Tên
Cám Dỗ, Chúa Giêsu mạc khải cho các môn đệ và nhân
loại biết con đường Chúa đi. Không có hai con đường, một cho
Chúa Giêsu, một cho các môn đệ, mà
chỉ có một : "Ai muốn theo Thầy, phải từ chối
chính mình và vác thập giá mình mà theo",
vì Thánh giá là biểu tượng
của
tình yêu bị đóng đinh.
Quả
thật, Thánh giá là "hình
phạt đối với người Do thái và
sự điên rồ đối với dân ngoại"
(1 Cor 1,18-24) chúng ta
thật khó
để
hiểu và chấp nhận nó.
Tình yêu bị đóng đinh không phải là
tình yêu bị chết, nhưng là tình yêu "hy sinh". Để yêu thương, Chúa
Giêsu
đã tự nộp mình vâng lời cho đến nỗi bằng
lòng chịu chết, chết trên cây thập tự.
Nếu chúng ta muốn yêu thương như Chúa
Kitô, chúng ta phải biết và
làm điều đó. Thánh giá là dấu chỉ
lớn nhất của tình yêu Thiên Chúa đối với
con người.
Lạy Chúa Giêsu, xin giúp chúng con vui mừng đón
nhận và đi theo Chúa chịu đóng đinh, nhưng sống lại để cứu chuộc chúng con.
Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ
Theo
Chúa phải từ bỏ mình, vác thập giá mình
Suy niệm Tin
Mừng Chúa nhật XXIV - B
(Mc 8, 27 –
35)
Sau lời tuyên xưng : “Thầy là Đức Kitô” (Mc 8, 29) Phêrô cùng các môn đệ
bị Thầy cấm không được nói với bất cứ ai về Thầy. Liền sau lời cấm là bài học về
chính Thầy, Đấng Mêssia : “Con Người sẽ phải chịu đau khổ nhiều…bị giết đi”
(Mc 8, 31). Vì không chấp nhận nên Phêrô đã bị khiển trách nặng nề bởi ông đã
bày tỏ ý tưởng sai lạc của con người về Đấng Cứu Thế : “Satan, hãy lui đi, vì
người không biết việc Thiên Chúa, mà chỉ biết việc loài người” (Mc 8, 33).
Quả thật, một thụ tạo sao hiểu được ý Đấng Sáng Tạo, một con người sao biết được
Thiên Chúa. Chúng ta phải cám ơn các tác giả Tin Mừng đã mô tả cách chân thực
về con người môn đệ Chúa Giêsu, thực sự họ không phải là nhân vật lý tưởng tuyệt
vời hay là thần thánh gì hết, họ là những con người bằng xương bằng thịt với đức
tính và khuyết điểm như chúng ta. Có thế họ mới gần gũi chúng ta, và giúp chúng
ta nhận ra rằng tất cả chúng ta cần phải hoàn thiện mỗi ngày, bởi không ai là
hoàn hảo ngay từ khi mới sinh.
Vậy, đâu là ý Thiên Chúa?
Chúa Giêsu bắt đầu dạy cho các môn đệ hiểu rằng “Con Người sẽ phải chịu đau
khổ nhiều, sẽ bị các kỳ lão, các trưởng tế, các luật sĩ chối bỏ, và giết đi, rồi
sau ba ngày sẽ sống lại” (Mc 8, 31). Chương trình trên làm đảo lộn tâm hồn
các môn đệ. Làm sao “Ðấng Kitô” (Mc 8, ) lại có thể bị đau khổ cho tới
chết được? Tông đồ Phêrô nổi loạn, không chấp nhận con đường ấy, nên mới : “Kéo
Người lui ra mà can trách Người” (Mc 8, 32). Ý muốn của Thiên Chúa là chấp
nhận thập giá.
Xem ra sự khác biệt giữa chương trình tình yêu của Chúa Cha và dự án, ước muốn
của các môn đệ là điều hiển nhiên. Không chấp nhận thập giá là phủ nhận chương
trình tình yêu của Chúa Giêsu, và hầu như ngăn cản Người thi hành ý muốn của
Chúa Cha. Vì thế Chúa Giêsu mới nặng lời trách đuổi Phêrô: “Satan, hãy lui
đi ” (Mc 8, 33).
Khi con người thực hiện cuộc đời mình chỉ hướng tới thành công xã hội, giầu sang
vật chất và kinh tế, con người gạt bỏ Thiên Chúa sang một bên, không lý luận
theo Thiên Chúa nữa, mà theo con người. Và khi nào chúng ta để cho những suy
nghĩ, tình cảm hay lý luận nhân loại chiếm ưu thế, không để cho đức tin, hay
Thiên Chúa dạy dỗ và hướng dẫn, lúc ấy chúng ta sẽ trở nên những tảng đá cản trở
chương trình tình yêu của Người.
Theo Chúa phải từ bỏ
Chúa Giêsu đã nói với các môn đệ: ” Ai muốn theo Ta, hãy từ bỏ mình, vác thập
giá mà theo Ta. Quả thật, ai muốn cứu mạng sống mình, thì sẽ mất. Còn ai chịu
mất mạng sống mình vì Ta và vì Phúc Âm, thì sẽ cứu được mạng sống mình” (Mc
8, 34).
Chúng ta tự hỏi: “Từ bỏ” mình có nghĩa gì? Và tại sao ta phải tử bỏ mình?
Thật khó chấp nhận điều Chúa Giêsu yêu cầu là từ bỏ và hy sinh. Sống trong một
xã hội được lập trình sẵn, khuyến khích thành công nhanh, tận dụng tối đa làm
ít, hưởng nhiều, đỡ tốn thời giờ và sức khỏe, nên không có lạ khi chúng ta làm
và nhìn mọi sự theo kiểu con người chứ không theo cái nhìn của Thiên Chúa.
Chính Phêrô, chỉ sau khi đã lãnh nhận Chúa Thánh Thần, ông mới ý thức được rằng,
ông phải qua con đường ông đi và sống trong hy vọng.
Cần phải phân biệt, Chúa Giêsu không đòi chúng ta từ bỏ “điều chúng ta là“,
nhưng điều “chúng ta đã trở nên“. Chúng ta là hình ảnh Thiên Chúa, Thiên
Chúa thấy tốt đẹp sau khi tạo dựng người nam và người nữ (x. St 1, 31). Điều
chúng ta phải từ bỏ không phải là điều Chúa đã làm, nhưng điều chúng ta lạm dụng
quyền tự do làm, cụ thể như: kiêu ngạo, hà tiện, dâm dục, hờn giận, mê ăn uống,
ghen ghét và làm biếng… là những khuynh hướng xấu, tội lỗi, bao phủ trên hình
ảnh Thiên Chúa. Thánh Phaolô gọi ảnh biến hình này là “ảnh dưới đất“,
ngược với “ảnh trên trời“, giống như Chúa Kitô. Do đó “từ bỏ chính
chúng ta“, là từ bỏ ý loài người để mặc lấy ý Chúa, hợp và giống Chúa hơn.
Kierkegaard đã lấy một ví dụ: Hai người trẻ ngôn ngữ khác nhau yêu nhau. Muốn
cho tình yêu của hai người sống còn và lớn mạnh, một trong hai người phải học
tiếng nói của người kia. Bằng không, họ không có khả năng truyền đạt và tình yêu
của họ không bền. Và ông kết luận, điều này chỉ xảy ra giữa chúng ta và Chúa.
Chúng ta nói thứ ngôn ngữ xác thịt, Chúa nói thứ ngôn ngữ thần khí; chúng ta nói
ngôn ngữ tính ích kỷ, Chúa nói ngôn ngữ tình yêu.
Muốn theo Chúa, phải từ bỏ chính mình là học ngôn ngữ của Chúa để chúng ta có
thể giao tiếp với Chúa. Chúng ta sẽ không có khả năng nói “vâng” với người khác
nếu chúng ta trước hết không khả năng nói “không” với chúng ta.
Theo Chúa là chấp nhận thập giá
Thì ra con đường của các môn đệ là theo Chúa Giêsu, Ðấng bị đóng đinh. Con đường
“chịu mất chính mình“, để tìm lại được chính mình, như Đức nguyên Giáo
hoàng Benedictô XVI viết: con đường “chịu mất chính mình“, là điều cần
thiết đối với con người, và nếu không có điều này, thì nó không thể tìm lại được
chính mình” (Ðức Giêsu thành Nagiarét 2007, 333).
Ngày nay Chúa Giêsu cũng mời gọi chúng ta: “Ai muốn theo Ta, hãy từ bỏ mình,
vác thập giá mà theo Ta” (Mc 8, 34). Theo Chúa khi chấp nhận thập giá của
mình với lòng yêu mến. Dưới con mắt thế gian, “chịu mất mạng sống” (Mc 8,
) là một thất bại. Thánh Giáo hoàng Gioan Phaolô II đã viết như sau: “Một
cách nhiệm mầu chính Chúa Kitô chấp nhận… chết trên một thập giá để nhổ tận gốc
rễ tội kiêu căng khỏi trái tim con người, và biểu lộ một sự vâng phục toàn vẹn
con thảo” (Es. ap. Gaudete in Domino 9 maggio 1975, AAS 67 (1975) 300-301).
Khi tự nguyện chấp nhận cái chết, Ðức Giêsu mang lấy thập giá của tất cả mọi
người và trở thành suối nguồn ơn thánh cứu độ cho toàn dân. Thánh Cirillo thành
Giêrusalem giải thích rằng: “Thập giá chiến thắng đã soi sáng những ai bị mù
lòa vì ngu muội, đã giải thoát người bị tội lỗi giam cầm, đã đem lại ơn cứu độ
cho toàn nhận loại” (Catechisis Illuminandorum XIII,1; de Christo crucifixo
et sepulto: PG 33, 772 B).
Lạy Chúa Giêsu Kitô Con Thiên Chúa hằng sống đã đến thế gian chịu chết và sống
lại để cứu chuộc chúng con, chúng con xin theo Chúa, nhưng xin Chúa giúp chúng
con biết từ bỏ chính mình và vác thánh giá đời chúng con mỗi ngày để theo Chúa.
Xin gia tăng lòng tin yêu Chúa nơi chúng con, để những gì tốt đẹp nơi chúng con
ngày càng phát triển và được Chúa chăm sóc giữ gìn. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ