SUY NIỆM CHÚA NHẬT XIX THƯỜNG NIÊN - NĂM A
(Mt 14, 22 - 33)
Kính mời theo dõi video bai giang tại đây:
https://www.youtube.com/watch?v=aUh-tu5ezpM&feature=youtu.be
Chúa nhật vừa qua, chúng ta nghe thánh Mat-thêu
thuật lại phép lạ Chúa Giêsu hóa bánh ra nhiều (x. Mt 14, 13-21), tiếp theo là
biến cố Chúa biến hình trên núi (x. Mt 17, 1-9) và hôm nay chúng ta nghe tiếp
Chúa Giêsu đi trên mặt biển mà đến với các môn đệ (x. Mt 14, 22-33).
Êlia và Phêrô là hai nhân vật nổi bật của tuần
này. Êlia chứng kiến ba sự kiện trên trái đất là gió bão, động đất và lửa,
Thiên Chúa đều không hiện diện ở đó. Giữa sức mạnh của vũ trụ với tiếng gió
hiu hiu, Êlia phải học phân định để nghe thấy lời trong thinh lặng, hay trong
chính bản thân mình (x.1V 19, 9a.11-13a).
Trước khi đề cập đến Phêrô, chúng ta không thể
không nói đến các môn đệ được Chúa Giêsu "giục xuống thuyền mà qua bờ bên
kia trước" (14, 22), còn dân chúng, những người Do thái được giải tán,
theo một nghĩa nào đó, họ là “những người ở bên này". Việc các
môn đệ phải "sang bờ bên kia", nghĩa là các ông phải vượt qua
những thực tại hữu hình, tạm thời của thân xác, bước sang sự vĩnh cửu vô
hình. Dĩ nhiên, các ông không thể cập bờ bên kia trước Chúa Giêsu; các
ông phải trải qua kinh nghiệm không có Thầy, không thể tới bến bình an được.
Có chuyện gì mà Chúa Giêsu buộc các môn
đệ phải xuống thuyền? Phải chăng là để chống lại cơn cám dỗ và các
tình huống khó khăn? Chắc chắn có một cơn giống tố trong lòng các ông và ở
biển hồ Galilêa. Vì chưa hiểu dấu chỉ phép lạ hóa bánh ra nhiều, nên các ông đã
theo dân chúng muốn tung hô Chúa làm vua! Giờ đây họ cảm thấy thế gian sợ hãi
và xao xuyến biết bao!
"Người lên núi cầu nguyện một mình"
(Mt 14, 23). Người cầu nguyện cho ai? Chắc chắn là cho dân chúng vừa
giải tán, sau khi đã được ăn bánh no nê, họ không biết phải làm gì. Cầu
nguyện cho các môn đệ, ở giữa biển khơi đang kiệt sức bởi sóng đánh vì ngược
gió khỏi mọi sự dữ. Chính nhờ lời cầu nguyện của Chúa Giêsu dâng lên Chúa Cha
mà các môn đệ không bị chìm trong sóng to gió lớn.
Còn Phêrô, được Chúa Giêsu mời gọi bằng kinh
nghiệm đức tin. Ông xin Thầy cho được đi trên mặt nước (x. Mt 14, 28). Chúa
Giêsu đã ban cho ông quyền đi trên biển. Biển, tượng trưng cho mãnh lực của sự
dữ và sự chết; Chúa Giêsu đi trên mặt biển, là đi trên sự chết, thể hiện sự chiến
thắng của Người trên sự dữ và sự chết. Toàn bộ mầu nhiệm Phục sinh là ở chỗ
Chúa Giêsu chiến thắng sự chết và biển cả. Theo quan niệm của người Do thái, biển
là sào huyệt của sự chết. Đi trên biển là liều chết. Chính sự rủi ro này mà khi
Phêrô đáp lại lời gọi của Chúa Giêsu, "xuống khỏi thuyền, bước đi trên mặt
nước" (Mt 14, 29), là ông giẫm chân trên sự chết. Nên không có lạ, khi ông
nghi ngờ.
Chỉ khi Phêrô tin và phó thác vào Thầy, ông mới
có thể đi trên mặt nước. Ông bị chìm xuống lúc ông nghi ngờ. Thấy gió mạnh, ông
sợ, sự sợ hãi trước tai ương của thế gian này lại giúp cho ông tin vào quyền
năng của Thầy. Chính lúc ông thôi tin vào Chúa, ông mất quyền đi trên biển, và
chìm xuống. Khi đi được trên mặt nước chứng tỏ Phêrô tin, lúc chìm xuống cho thấy
ông không tin. Thật là đức tin ngược đời, vì chính lúc ông không cậy dựa vào
Chúa, ông bị chìm, ông lại kêu Chúa cứu.
Với lời kêu cứu của Phêrô: "Lạy Thầy, xin
cứu con!" (Mt 14, 30) Chúa Giêsu đáp lại bằng cử chỉ và lời. Người giơ tay
nắm lấy ông và trách: "Người hèn tin, tại sao mà nghi ngờ?" (Mt 14,
31). Khi gió thổi mạnh, nỗi sợ hãi và nghi ngờ về quyền năng của Chúa đột nhập
vào Phêrô, một con người yếu lòng tin. Cứu ông lên khỏi nước, Chúa Giêsu dạy
ông rằng, tình thầy trò không phải là đức tin của người môn đệ, nhưng là lòng
trung thành của Thầy. Cảnh tượng trên phơi bày sự cao cả cũng như thấp hèn của
người môn đệ. "Khi cả hai đã lên thuyền thì gió liền yên lặng”. Những người
ở trong thuyền đến lạy Người mà rằng: "Thật, Thầy là Con Thiên Chúa"
(Mt 14, 32-33). Quả thật, niềm tin vào Con Thiên Chúa chỉ có được sau một hành
trình dài của đau khổ, chết và phục sinh của Đức Giêsu Con Thiên Chúa.
Lời Chúa Giêsu nói với các môn đệ trên biển:
"Thầy đây, đừng sợ. Ma đâu có xương có thịt như Thầy có đây", cũng là
lời Chúa nói với các ông sau khi Chúa phục sinh "Tại sao các con run sợ, tại
sao các con nghi ngờ… chính Thầy đây, hãy xem tay chân Thầy đây". Hai
khung cảnh khác nhau về thời gian nhưng đều có một điểm chung là run sợ, kém
lòng tin và nghi ngờ, cả hai lần Chúa Giêsu đều khẳng định "chính Thầy đây
mà" (x. Lc 24; Mt 14).
Ở cuối trình thuật, các môn đệ được mô tả là những
người tin khi sấp mình xuống thờ lạy Chúa. Còn Phêrô, mỏng giòn, yếu đuối, Chúa
Giêsu lại trao Giáo hội cho ông. Chúa Giêsu sẽ đồng hành cùng Giáo hội. Như
Phêrô, người yếu tin, chúng ta cần có bàn tay của Chúa kéo chúng ta lên, bước
vào con thuyền Giáo hội để sang bờ bên kia.
Phần chúng ta, nếu một ngày nào đó chúng ta phải
đương đầu với các cơn cám dỗ không thể tránh được, hãy nhớ rằng Chúa Giêsu buộc
chúng ta xuống thuyền; từ bờ bên này sang bờ bên kia không thể không có sóng
gió. Và khi chúng ta thấy những khó khăn, vất vả, mệt nhọc giữa đời vây quanh
ta, thuyền của chúng ta đang ở giữa đại dương mênh mông, với những cơn sóng
đang tìm cách nhấn chìm đức tin của chúng ta. Chúng ta hãy vững tin rằng, Con Thiên
Chúa sẽ đi trên mặt nước đến gần chúng ta, giơ tay kéo chúng ta lên; Chúa chỉ
mong đợi chúng ta tin tưởng tuyệt đối vào Chúa.
Lạy Mẹ Maria, gương mẫu về lòng tín thác trọn vẹn
nơi Thiên Chúa, xin giúp chúng con vững tin vào Chúa, để giữa bao bận tâm, lo lắng,
khó khăn giữa biển cả cuộc đời đang làm chúng con giao động, chúng con vẫn nghe
thấy lời trấn an của Chúa Giêsu, Con Mẹ : "Hãy yên tâm. Thầy đây, đừng sợ!"
(Mt 14, 27). Amen.
Lm. An-tôn Nguyễn Văn Độ