SUY NIỆM CHÚA NHẬT XX THƯỜNG NIÊN - NĂM A
(Mt 15, 21-28)
Kính mời theo dõi video bài giảng tại đây:
https://www.youtube.com/watch?v=g4uaI9e4A_k&feature=youtu.be
Thiên Chúa muốn chúng ta hạnh phúc, Người mang hạnh phúc đến
cho chúng ta, người đàn bà xứ Canaan hiểu điều đó đã tìm gặp Chúa! Bà ước ao
được Chúa Giêsu nhìn đến nhu cầu bà xin cho con gái bà. Bà muốn Thiên Chúa thể
hiện lòng nhân lành đối với con bà, lời van xin của bà mới đẹp làm sao:
"Lạy Ngài là con Vua Đavít, xin thương xót tôi!" (Mt 15, 22) Bà coi
Chúa Giêsu là Đấng Messia.
Sự thinh lặng của Chúa Giêsu
Bà xin, Chúa không trả lời, có phải bà bị miệt thị không? Chắc
chắn là thế, nhưng bà cứ xin Chúa phải trả lời: "Thầy chỉ được sai
đến cùng chiên lạc nhà Israel" (Mt 15, 24). Câu này thể hiện sự
vâng phục của Chúa Giêsu được Cha sai đến cùng dân Israël, và mạc khải cho dân
biết về lòng trắc ẩn của Thiên Chúa đối với họ. Lời cầu xin của bà xứ Canaan
khó được chấp nhận, nhưng bản chất và tình thương của một người mẹ bảo bà cứ
xin.
Chúng ta biết, giữa người Do thái và dân ngoại có một bức tường
ngăn cách, thánh Phaolô gọi đó là "bức tường hận thù" (x. Eph 2, 14).
Chính sự ngăn cách này mà Chúa Giêsu đã bảo môn đệ đừng đi theo đường của dân
ngoại, cầu nguyện "đừng có lải nhải như dân ngoại" (Mt
6, 7). Và nếu ai đó muốn nhục mạ người nào trong dân Israel, thì hãy "đối
xứ với họ như dân ngoại" (x. Mt 18, 17). Nên không có lạ gì khi môn đệ
ngạc nhiên thấy Thầy tiếp chuyện với người phụ nữ xứ Samaria dân ngoại. Thế mới
biết người đàn bà xứ Canaan can đảm biết chừng nào, bà đã vượt qua các rào cản
về tôn giáo, địa lý, niềm tin, nhất là về thân phận phụ nữ của chính bà. Vì
ngay cả người nữ Do thái còn không được nhắc đến trong lời cầu nguyện, lời
chứng của họ không có giá trị pháp lý, không giải quyết được gì ở nơi công
cộng, huống hồ là đàn bà dân ngoại.
Chúa Giêsu không đề cập đến những vấn đề trên. Tuy nhiên, bà này
vượt qua ranh giới dân ngoại, và kêu xin một người Do thái với lòng kính
trọng: "Lạy Ngài là con Vua Đavít" (Mt 15, 22). Có
lẽ bà đã nghe nói nhiều về Chúa Giêsu, trong lòng bà có điều không biết rõ,
phải chăng là hồng ân của Thiên Chúa.
Nhưng bà biết, theo ý kiến của dân chúng, bà có thể xin được
điều bà cần nơi Đấng được Thiên Chúa sai đến. Bà liều đến, Chúa Giêsu không
chấp nhận, bà nhờ vả các môn đệ, khiến các ông phải thưa với Chúa Giêsu: "Xin
Thầy thương để bà ấy về đi, vì bà cứ theo chúng ta mà kêu mãi" (Mt
15, 23). Các ông muốn Chúa nhận lời ngay. Chúa từ chối. Bà sấp mình xuống. Chúa
bảo bà, "không nên lấy bánh của con cái mà vứt cho chó" (Mt
15, 26) để giải thích lý do tại sao Người không thể nhận lời bà xin. Bà
đáp rằng: "vâng, lạy Ngài, vì chó con cũng được ăn những mảnh vụn
từ bàn của chủ rơi xuống" (Mt 15, 27). Lời này đã thuyết phục
được Chúa Giêsu, ma quỉ bị trục xuất, con gái bà được giải thoát.
Lời van của bà không được xét đến, xin mãi bị từ chối, lại còn
bị miệt thị như chó. Chúng ta tự hỏi: điều gì đã khiến cho bà dám làm tất cả?
Câu trả lời là vì yêu. Với tình mẫu tử, bà không đành lòng ngồi nhìn đứa con
mình bị ma quỉ hành hạ, bà đi khắp đó đây tìm thầy chạy thuốc, vượt qua cả
những nơi bị xem là cấm kỵ. Yêu con, bà chấp nhận tất cả, không những đến với
Chúa Giêsu là người Do thái, lại còn tin Chúa có quyền năng thống trị được ma
quỉ, tin Chúa có lòng thương xót sẽ ra tay cứu chữa, tin Chúa có trái tim rộng
mở để không phân biệt người ngoại, kẻ đạo. Đáng ngưỡng mộ cho một người mẹ.
Lm. An-tôn Nguyễn Văn Độ