Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
Lm. Giuse Ngô Mạnh Điệp
Bài Viết Của
Lm. Giuse Ngô Mạnh Điệp
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện về “Cái tournevis và lão George” …
Chuyện mỗi tuần – Chuyện của con cá Hề…
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện “ Cuộc thi của những trái tim”…
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện về câu hỏi :“TÔN GIÁO NÀO TỐT NHẤT”…
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện về THẰNG KHÙNG…
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện về “LỜI TÂM SỰ CỦA MỘT NGƯỜI CÔNG GIÁO KHI ĐỨC LÊÔ XIV ĐƯỢC BẦU LÀM GIÁO HOÀNG” ...
Chuyện mỗi tuần – chuyện về một câu hỏi: Tại Sao Chưa Có Một Giáo Hoàng Người Philippines? Một hồi chuông thức tỉnh cho dân tộc được gọi là sùng đạo… Tác giả: Arvin N. Paglinawan – Dịch: phailamg
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện về “Chúa Chiên Lành”…
Chuyện mỗi tuần – chuyện về một khám phá khoa học…
Chuyện môi tuần – “Câu chuyện về Bác sĩ Tae ở Thái Lan trong thảm kịch dư chấn động đất tại Thái Lan:
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện của một người cha (hay mẹ) gia đình Tin Lành kể cho các con mình về Lễ Phục Sinh…
Chuyện mỗi tuần – chuyện của MỘT YÊU CẦU : ANH EM HÃY RỜI KHỎI ĐỜI TU, VÌ CHÚNG TÔI KHÔNG CẦN ANH EM ĐÂU…
Chuyện mỗi tuần – Chuyện về “ Một kẻ sát nhân sám hối sắp được phong Chân phước” …
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện về “ Cây Thánh Giá Tha Tội “…
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện vui “NGU THÌ CHO CHẾT!”…
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện với lời khuyên “ĐỪNG LÀ NGƯỜI VÕ ĐOÁN…”
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện về “ Nữ Thư ký Báo chí Nhà Trắng Karoline Leavitt mạnh mẽ tuyên xưng đức tin” …
Chuyện mỗi tuần – Chuyện về “CHỨNG TỪ ĐỨC TIN CỦA MỘT NHÀ KHOA HỌC”…
Chuyện mỗi tuần – chuyện về một “Giảng Viên Y Khoa Đứng Lớp Giáo Lý”…
Câu chuyện về người thầy và chiếc đồng hồ bị mất cắp…
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện “Bỏ tiền ra giúp đỡ hai cậu học sinh nghèo nhập học, vị thủ tướng đã nhận lại một cái kết bất ngờ sau đó”…
Chuyện mỗi tuần - Câu chuyện về “ Chuyến xe ấm tình người”…
Chuyện mỗi tuần – Chuyện về “Bữa Tiệc Đêm Trong Nhà Vệ Sinh”…
Câu chuyện về lệnh truyền của Chúa : Cứ Ðể Yên Như Thế…
Chuyện mỗi tuần – chuyện “Dìu nhau về đích”…
Chuyện mỗi tuần – câu chuyện về “Tình Yêu Là Sức Mạnh Vạn Năng” …
Chuyện mỗi tuần – câu chuyện về “Lời Tái Bút : Anh Yêu Em – PS. I love you”…
Chuyện mỗi tuần – chuyện về NĂM THÁNH 2025…
Chuyện mỗi tuần – câu chuyện về “Bệnh Quên”…
Chuyện mỗi tuần – chuyện về “Cái Cười Của Bà Sarah”…
Chuyện mỗi tuần – chuyện về câu nói “Nhân Vô Thập Toàn”…
Chuyện mỗi tuần – câu chuyện “Xuống Ðường” …
Chuyện mỗi tuần – chuyện về “Chiếc Áo Rách” …
Chuyện mỗi tuần – chuyện về “Hạt Giống Của Hy Vọng” …
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện về “Bên Kia Sự Chết”…
Chuyện mỗi tuần – câu chuyện 33 Năm Sau - kể từ biến cố ấy…
Chuyện mỗi tuần – chuyện “Sờ Ðược Ðức Kitô” …
Chuyện mỗi tuần - chuyện về thái độ và tình trạng “Ðứng Núi Này Trông Núi Nọ” …
Chuyện mỗi tuần – câu chuyện về lời kêu gọi: Hãy Triệt Hạ Thập Giá…
Chuyện mỗi tuần - Chuyện Một Khu Rừng…
THỨ HAI TUẦN THÁNH: TĨNH TÂM TẠI GIÁO XỨ VĨNH PHƯỚC - NHA TRANG

  

Thưa anh chị em,


 

Chúa vừa ngỏ lời với chúng ta qua hai bài đọc trong Thánh Lễ thứ hai Tuần Thánh năm 2018 này:

 

Bài đọc I, tiên tri Isaia phác họa về Người Tôi Trung của Thiên Chúa…với những nét sau đây:


 
  • Về tính nết thì Người Tôi Trung của Thiên Chúa là một người hiền từ và khiêm tốn, nhưng kiên cường và mạnh mẽ…

  • Về nhiệm vụ thì người Tôi Trung của Thiên Chúa là người lo việc làm sáng tỏ công lý cũng như sự công chính của Thiên Chúa trên mặt đất trần gian này…

 

Đương nhiên là – với những nét phác họa ấy – thì ai ai trong chúng ta cũng hiểu rằng Cựu Ước muốn nói về Đức Giê-su Ky-tô – Con Thiên Chúa làm người và là người Tôi Trung của Thiên Chúa bằng xương bằng thịt trong thế giới con người chúng ta đây…

 

Qua Tin Mừng thánh sử Gioan chúng ta vừa nghe, chúng ta gặp gỡ người Tôi Trung của Thiên Chúa – Đức Giê-su Ky-tô – trong một bối cảnh cũng rất gần gũi với chúng ta đồng thời cũng diễn tả được nhiệm vụ làm sáng tỏ công lý và sự công chính của Thiên Chúa: bối cảnh Chúa và những người thân thương trong căn nhà quen thuộc ở Bê-ta-ni-a – nhà của chị em Matta, Lazarô và Maria …

 

Trong căn nhà ấy và trong bầu khí gia đình ấy…đã ghi lại những sự việc đặc biệt xảy ra như thế này:
 

  • Maria dùng một cân dầu cam tùng nguyên chất… để xức chân Chúa và lau bằng mái tóc của mình…để tỏ lòng ngưỡng mộ và kính mến Chúa…

 
  • Giu-đa Is-ca-ri-ốt xuýt xoa vì tiếc: giá chai dầu thuộc hạng đắt…và Giu-da ước tính khoảng 300 đồng bạc thời đó, nghĩa là rất nhiều tiền lúc này…Anh ta nhân danh người nghèo để nói lên sự tiếc nuối ấy…và người viết Tin Mừng thì không ngại để nói thẳng: Y nói thế, không phải vì lo cho người nghèo, nhưng vì y là một tên ăn cắp: y giữ túi tiền và thường lấy cho mình những gì người ta bỏ vào quỹ chung…

 
  • Chúa Giê-su – nhân sự kiện ấy – loan báo về cái chết của Người…Người cho rằng việc Maria làm đó – vốn chỉ là để bày tỏ lòng yêu kính của cô đối với Chúa – nhưng lại trở thành một dấu chỉ về ngày mai táng Người…

 

Thưa anh chị em,

 

Đây là một đoạn Tin Mừng tôi rất thích…

 

Chúa Giê-su lên Giê-ru-sa-lem bởi vì đã đến “GIỜ” Người thực hiện sứ mệnh Chúa Cha trao phó : đấy là mang lại ơn sự sống cho con người qua cái chết cứu chuộc của Người…Cuộc rước tự phát của dân chúng với lá, với áo trải trên đường…mà Giáo Hội hôm qua đã thể hiện lại trong nghi thức rước lá đầu Thánh Lễ Chúa Nhật khai mạc cho Tuần Thánh… giúp chúng ta nhìn thấy sứ mệnh của Vị Vua Cứu Thế…với lời tung hô rộn rã : Hoan hô ! Chúc tụng Đấng ngự đến nhân danh Đức Chúa ! Chúc tụng triều đại đang tới , triều đại vua David , tổ phụ chúng ta . Hoan hô trên các tầng trời…Cuộc rước này rộn ràng lắm…Anh chị em cứ nhìn lại những rộn ràng chúng ta dành cho đội tuyển U.23 thời gian vừa qua…thì có thể thấy được bầu khí cuộc rước người Do Thái dành cho Chúa hôm ấy…

 

Rồi , thưa anh chị em , ngay sau đó là việc Giáo Hội công bố cuộc Thương Khó và Tử Nạn của Chúa trong phần Phụng Vụ Lời Chúa : cuộc Thương Khó và Tử Nạn bắt đầu từ đêm thứ Năm Thánh…cho đến ngày Phục Sinh…

 

Giữa hai thời gian đó…là khoảnh khắc rất tĩnh của Chúa trong ngôi nhà thân tình này…Chúng ta gặp thấy ở đây khía cạnh rất người của Vị Thiên Chúa mặc xác phàm : Người đi tìm một sự an ủi…Người cần một sự an ủi…Nghĩa là Người cảm nhận sự ghê gớm của cô độc , của đơn côi , của sự bị bỏ rơi , bị lãng quên…

 

Tôi muốn chúng ta nhìn thấy Người trong nỗi đau này…trước khi chúng ta cùng nhau và cùng Giáo Hội chia sẻ nỗi đau thể xác của tra tấn và của bị treo…

 

Tại sao vậy ? Tại vì đây là nỗi đau ai ai trong chúng ta cũng có thể có lần này lần khác trong cuộc đời mình…và là nỗi đau người khác không dễ để nhận ra và chia sẻ với chúng ta : nỗi đau của Chúa – Đấng ở trong mỗi chúng ta – Người đang trải qua…Người đang chịu đựng…Người đang bị bỏ rơi…Người đang bị lãng quên…Và Người đi tìm nguồn ai ủi…

 

Khi nào , thưa anh chị em ?

 

-Khi chúng ta không nhìn thấy nỗi khổ của người bên cạnh mình…Thỉnh thoảng tôi có dịp di chuyển bằng xe đò đi xa vài  ba trăm cây số…và tôi thấy: 100% các bạn trẻ trên xe có điện thoại thông mình trên tay…với hai tai bịt kín bằng thiết bị nghe; 100% các bạn trẻ không thể mỉm cười với người bên phải và bên trái mình; và gần 100% các bạn trẻ không nhúc nhích khi một người già được xếp ngồi ghế xép…Chúa bị bỏ rơi…Chúa không được ai đếm xỉa đến…Thậm chí ngay lúc này đây – nếu chúng ta thử làm một thống kê tại chỗ, tôi có thể đoan chắc với anh chị em rằng : trên 80% có điện thoại trong túi…và chưa được đưa về chế độ lặng; khoảng trên 50% sẵn sàng bỏ ra ngoài nghe những cuộc thoại không có gì là quan trọng cả…Chúa trên bàn thờ bị bỏ rơi…Lời Chúa không mấy được để tâm…

 

Và, thưa anh chị em, Người vẫn miệt mài đi tìm nguồn an ủi nơi chúng ta…

 

Khi nào nữa ?

 

Khi – trong mỗi gia đình chúng ta – ông bà không được con cháu để mắt tới, cha mẹ và con cái không quan tâm gì đến nhau, anh chị em mạnh ai nấy sống…và xóm giềng thậm chí không thể giơ tay chào nhau mỗi khi đụng đầu…

 

Xin anh chị em cứ tiếp tục suy nghĩ…và sẽ thấy một chuỗi vô tận những sự kiện, những hành động vô tâm...cho hay Chúa vẫn đang bị bỏ rơi, Chúa vẫn cô độc, Chúa vẫn đi tìm sự an ủi…và Chúa vẫn khát những nụ cười thân tình, những mắt nhìn cảm thông, những lời nói dịu dàng, những đỡ nâng nhẹ nhàng…có lẽ còn thơm hơn cả cân dầu cam tùng nguyên chất và quý giá của Maria nữa…

 

Có một câu nói trên miệng chúng ta vẫn thường nghe: người ta “sao” mình “vậy” !

 

Không , thưa anh chị em , không thể có chuyện người ta “sao” mình “vậy” được…Đơn giản vì chúng ta có Chúa, chúng ta tin Chúa, chúng ta có lời Chúa dạy…Còn người ta thì không…

 

Chính bởi vì chủ trương sống “người ta sao, mình vậy”…mà xã hội của chúng ta ngày càng rỗng, ngày càng bẩn, ngày càng tệ…và Chúa luôn ở trong tình trạng bị bỏ rơi, không được đoái hoài tới…

 

Cho nên mình phải khác…Khác làm sao và khác như thế nào…là chuyện chính anh chị em chịu khó dành những ngày của Tuần Thánh này để suy nghĩ, để gằng có câu trả lời cho chính mình: một câu trả lời sẽ trở thành một quyết tâm: làm cho Chúa hết bị bỏ rơi và được quan tâm nhiều hơn…

 

Lm Giuse  Ngô Mạnh Điệp

Tác giả: Lm. Giuse Ngô Mạnh Điệp

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!