Kính mời theo dõi video tại đây:
https://www.youtube.com/watch?v=qzfTGyii11Y
Lm Giuse Ngô Mạnh Điệp.
Những
dòng thư viết vội ấy khá là nhiều trên các trang báo ngày, chẳng hạn như:
- Mẹ của cháu bé 3,2kg ở thôn Vạn
Tải Đông : Vợ chồng em Hoàn Cảnh không
nuôi được cháu. Mong anh chị nuôi giúp. Cháu sinh ngày 21 – 9 – 2020.
- Mẹ của cháu bé bị bỏ bên cổng
Chùa Tây Long – Tây Cốc – Đoan Hùng – Phú Thọ : Vì hoàn cảnh éo le không thể chăm sóc cháu được, tôi nhờ nhà chùa nuôi
dưỡng. Cháu sinh ngày 3 – 1 – 2020. Trăm sự nhờ nhà chùa, tôi sẽ quay lại gặp
nhà chùa khi có điều kiện.
- Mẹ của cháu bé một tháng tuổi
bị bỏ gần chùa Vạn Xuân – phường Bố Xuyên – TP Thái Bình: Tôi sinh được cháu nhưng vì điều kiện hoàn cảnh tôi không nuôi được
cháu nên nhờ ông bà nào nuôi giúp cháu nên người.
- Và mẹ của bé nặng 2,7kg bị bỏ
gần chùa Nại Khê – xã Tiên Tiến – tỉnh Hưng Yên: Con xin thầy hãy cứu vớt con do con tin nhầm, yêu nhầm người. Con đã lỡ
có thai, người đàn ông đó không cưới con, không có trách nhiệm gì, và bỏ đi. Bỏ
lại con với cái thai trong bụng. Con đi phá bỏ mà cái thai lớn quá, không phá
được nên con uất ức mà đẻ nó ra. Con
tính bỏ nó ở gầm cầu gần công ty cho nó chết đi, nhưng vì con sợ luật pháp sẽ
truy cứu nên con bỏ lại nơi cổng chùa này. Mong thầy nào nhặt được bé, nuôi bé,
đó là phúc phận của bé. Còn con sẽ làm lại cuộc đời, con không muốn gặp lại đứa
bé này nữa vì đó là quá khứ đau buồn, con sẽ quên đi tất cả để xây dựng lại hạnh
phúc mới.
Lý do mà con bỏ lại nơi đây là vì con thấy chùa nằm heo hút
vắng vẻ ít người qua lại.
Đây là tâm nguyện của con. Xin cám ơn tất cả. Người đau khổ.
Và rất rất nhiều những
dòng thư vội vã như vậy được nguệch ngoạc
rồi để lại bên các bé trong những thùng
giấy đặt đây đó trên khắp đất nước này…
Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào,
Tình Mẹ tha thiết như giòng suối hiền ngọt ngào,
Lời Mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào.
Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng Mẹ yêu…
Và
những bàn tay điều dưỡng ôm ấp, chăm sóc các bé – khi bé đã khỏe và được chuẩn
bị để đưa đến một Trung Tâm Xã Hội - đã
đặt trên môi miệng các bé đôi lời tâm tình:
Mẹ biết không - tên con là Nguyễn Bình An, bởi khi sinh con
ra… có lẽ mẹ đã vội vã đến mức chẳng chuẩn bị cho con được một cái tên! Con được
cô bác nhặt ở cổng một bệnh viện khi mới 1 giờ tuổi…, Ngày 27-7-2018, con chào
đời, nhưng số phận của con đã không được bắt đầu bằng sự chào đón. Nó bắt đầu bằng
những dòng chữ trên hồ sơ… Những dòng chữ được in lên mảnh giấy A4, điền tên
con là VÔ DANH…
Con được đưa lên xe cấp cứu
chuyển đến bệnh viện Nhi Đồng Đồng Nai. Ở đây, các bác sĩ, điều dưỡng đặt cho
con cái tên Nguyễn Bình An. “Bình An” là hai chữ, Bình An cũng là sự nguyện cầu,
mong mỏi cho một tương lai tốt hơn…
Một bạn cũng bị bỏ rơi giống
con, nằm ở bệnh viện này với con và cũng được đặt tên là Bình An. Mỗi bạn nhỏ
khi bị bỏ rơi được mang vào đây cũng đều được đặt một cái tên, bởi hai chữ “vô
danh” nghe kỳ quá. Đến cây cỏ còn được gọi tên, sao con trẻ… lại là Vô Danh ???
Dù cho mưa nắng không quản
thân gầy Mẹ hiền,
Một sương hai nắng cho bạc mái
đầu buồn phiền
Ngày đêm sớm tối vui cùng con
nhỏ một niềm.
Tiếng ru êm đềm Mẹ hiền năm
tháng triền miên.
Mẹ đã cho cuộc đời này một bé
trai nặng 2 ký 6 , hồng hào…nhưng có một vết bầm ở chân…Cô bác sợ con bị gãy
xương nên đưa con vào chụp X – quang. Nhưng không sao, mẹ ạ… Mẹ đã tặng cho thế
giới một đứa trẻ hoàn toàn lành lặn với tay chân bình thường…Nếu sau này lớn
lên mà vẫn chưa tìm được mẹ… thì có lẽ đó là điều con muốn cám ơn mẹ nhiều nhất…
Bởi bạn Hiếu nằm ở phòng bên
cũng bị bỏ rơi lúc sơ sinh, trên người của bạn bị những vẩy sừng che kín. Toàn
thân bạn Hiếu không thể nhìn thấy da đâu, chỉ thấy một màu đen của vảy mà bất cứ
ai nhìn thấy cũng phải xót xa… Bạn Hiếu bị bỏ rơi vì bạn ấy không được như những
đứa trẻ bình thường!!!
Con, bạn Hiếu, bạn Quỳnh Mai,
bạn Châu Rax, bạn Ly… và rất rất nhiều những bạn khác đã từng nằm ở bệnh viện này,
tụi con đều rất ngoan… Ở đây ai cũng bận rộn. Các bạn nhỏ khác bị bệnh, các bạn
cũng cần sự quan tâm, chăm sóc của các bác sĩ, của điều dưỡng… Quý vị đó chỉ có
thể chăm sóc tụi con những lúc thực sự cần… Mọi người bảo nhau rằng: vì tụi con
ít được ẵm bồng… nên cũng không quen nhõng nhẽo được với ai…
Một lòng nuôi nấng vỗ về những
ngày còn thơ.
Một tình thương mến êm như tiếng
đàn lời ca.
Mẹ hiền sớm tối khuyên nhủ bao
lời mặn mà.
Khắc ghi bên lòng con trẻ muôn
bước đường xa.
Trong bệnh viện hôm qua có một
bạn vừa được chuyển đi nơi khác, mẹ ạ… Bạn Bình An mà con kể rồi ấy. Những đứa
trẻ như con thường ở trong bệnh viện này không lâu, bởi sau khi khỏe mạnh thì sẽ
được chuyển về các Trung Tâm Trẻ Mồ Côi. Ở nơi đó, bọn con sẽ lớn lên, sẽ được
đi học cùng với những bạn bè mới.
Năm ngoái, đã có 17 đứa trẻ
như con bị bỏ rơi và được chuyển đến bệnh viện này. Còn năm nay, con là em bé
thứ 18 đã được đưa về đây. Bọn con được mang đến rồi được mang đi, không có
chút ký ức gì về nơi đã cưu mang mình, chỉ còn lại nỗi trăn trở của bệnh viện
khi ngày càng nhiều những đưa trẻ giống như con – những đứa trẻ bị lãng quên!!!
Cô Ty làm điều dưỡng ở đây đã
20 năm, cô kể rằng những đứa trẻ bị lãng quên như con – khi lớn lên rồi – chẳng
thấy ai quay lại. Đó là nỗi bất hạnh, phải không mẹ? Bởi vì nếu muốn điều tra về
quá khứ của mình, tìm lại cha mẹ mình, thì người ta buộc phải quay lại bệnh viện
này mới có thể tìm được hồ sơ cá nhân. Không ai quay lại tìm… thì cũng có nghĩa
là rất nhiều những đứa trẻ như con không thể tìm được cha mẹ ruột của mình!!!
Dù ai xa vắng trên đường sớm
chiều về đâu,
Dù khi mưa gió tháng ngày
trong đời bể dâu,
Dù cho phai nắng nhưng lòng
thương chẳng nhạt màu,
Vẫn mong quay về vui vầy dưới
bóng Mẹ yêu.
Gần nơi con nằm là cửa sổ,
ngoài đó có những hàng cây cổ thụ xanh màu… Thân cây cao lớn, tàn cây xum xuê… nhờ
vào bộ rễ bám chặt xuống đất, hút sinh khí từ đất mà trở nên mạnh mẽ và tỏa
bóng mát che chở cho biết bao nhiêu người. Những cổ thụ ấy cũng từng là những
cây non giống những em bé như con. Trẻ con nào cũng cần nguồn cội, bởi đó là
nơi sinh thành, nuôi dưỡng và cho chúng con sức mạnh để lớn lên trọn vẹn.
Một tháng nằm ở bệnh viện này,
con bây giờ nặng 3 ký rưỡi… Rồi con sẽ lớn lên thêm, sẽ cao hơn, sẽ tập đi… và
tập nói… Nhưng con không biết được khi tập nói, con sẽ gọi tên ai! Bởi… nếu
không may mắn có được một gia đình mới, con sẽ cùng với những bạn nhỏ cùng hoàn
cảnh như con: Không cha – không mẹ - con chẳng có ai dạy con tiếng nói đầu đời
!!!
Cũng ở bệnh viện này, cách nơi
con đang nằm không xa là … Khoa Hiếm Muộn… Ở đó có những cô bác vẫn ngày đêm đợi
chờ sự ra đời của các thiên thần như con… Với các cô bác ấy, vẫn có những em bé
như con đang vui vẻ sống trên thiên đường… và – vì một lý do nào đó – mà Thượng
Đế chưa gửi xuống nhân gian này… Và đến một ngày kia – khi các bạn ấy có mặt
trên đời này trong sự chào đón của mẹ cha – thì thế giới sẽ là thiên đường với
các bạn ấy…
Các bạn ấy sẽ không như con – sẽ không bị lãng quên!!!
Lòng Mẹ bao la như biển Thái
Bình dạt dào.
Tình Mẹ tha thiết như giòng suối
hiền rì rào.
Lời Mẹ êm ái như đồng lúa chiều
rì rào.
Tiếng ru bên thềm trăng tà soi
bóng mê yêu… - “Lòng
Mẹ” - Y Vân
Về
Mẹ… thì có rất nhiều những lời diễn tả đầy trân trọng, chẳng hạn như :
-Honoré
de Balzac: Giữa người Mẹ và đứa con có một
sợi giây bí mật vô hình mà nhờ đó, mỗi sự xao động trong tâm hồn đứa trẻ đều được
người Mẹ cảm nhận như một nỗi đau trong tim mình. Và mỗi một thành công của đứa
trẻ thì người Mẹ cũng thấy đó như một niềm vui của đời mình.
-Bokhenri
Thomas: Có một điều đáng lưu tâm là phần
lớn các thiên tài đều có những người Mẹ tuyệt vời, và những gì họ tiếp thu được
từ người Mẹ thì nhiều hơn rất nhiều so với người Cha.
-Và
André Gretry: Trái tim của người Mẹ là kiệt
tác của Thượng Đế.
Còn
– qua miệng tiên tri Isaia – Thiên Chúa quả quyết :
“Có
phụ nữ nào quên được đứa con thơ của mình,
hay
chẳng thương đứa con mình mang nặng đẻ đau?
Cho
dù nó có quên đi chăng nữa,
Thì
Ta , Ta cũng chẳng quên ngươi bao giờ “ – Is 49 , 15
Lm Giuse Ngô Mạnh
Điệp