24/04/2019
Thứ Tư Mùa Phục Sinh - Tuần Bát Nhật Lễ Phuc Sinh
Cv 3, 1-10; Lc 24, 13-35
Nỗi buồn bã và thất vọng trước cái chết đau thương của Thầy Giê-su, cũng như bao
điều khúc mắc xung quanh việc Người có thật sự đã trỗi dậy hay không, có lẽ sẽ
không được xua tan nếu hai môn đệ trên đường đi về quê Emmau đã không mời vị lữ
khách – Chúa Giê-su Phục Sinh – vào lưu lại trong nhà mình. Thật vậy, biến cố
phục sinh của Đức Giê-su vẫn luôn là một mầu nhiệm vượt quá tầm hiểu biết của
con người.
Và ta thấy chỉ nhờ đức tin với đức tin và trong đước tin cũng như nhờ được Chúa
Giê-su hiện diện trong tâm hồn mình qua cuộc sống kết hiệp mật thiết với Ngài mà
chúng ta mới có thể cảm nghiệm được điều đó. Có Chúa Phục Sinh hiện diện, mọi lo
âu, buồn bã và thất vọng, mọi băn khoăn, khúc mắc và nghi ngờ sẽ được xua tan.
Thay vào đó, niềm tin và hy vọng, niềm vui và hạnh phúc sẽ ngập tràn. Mọi sự sẽ
đổi mới với Đấng Phục Sinh.
Từ Giêrusalem đi Emmau đường chim bay dài khoảng gần 12 km, một con đường khá
dài với khách bộ hành. Con đường ấy lại càng như dài vô tận với hai môn đệ mệt
mỏi, rã rời bỏ cuộc, về lại quê cũ. Cùng với người bạn đồng hành Giêsu, những
cây số đường dài ấy rồi cũng kết thúc. Thế nhưng quan trọng hơn, nỗi buồn, lòng
tuyệt vọng của hai môn đệ cũng tan biến theo từng cây số. Điều gì đã tạo nên sự
kỳ diệu này? Thưa, nhờ người bạn đồng hành Giêsu: lời gợi ý để họ thổ lộ, tâm
tình lắng nghe, lời giải thích ý nghĩa đau khổ trong chương trình cứu độ. Nhờ đó, “lòng
họ bừng cháy lên,” ý nghĩa đời sống trở nên rõ nét hơn, đêm đen trở thành ánh
sáng ban ngày.
Trở lại với Tin Mừng, ta thấy trên đường về làng Emmau có hai lữ khách. Họ âm
thầm bước đi, mỗi người mỗi suy nghĩ nhưng có cùng một điểm chung là thất vọng.
Hành trình theo Chúa kết thúc, mộng vỡ tan tành, thôi thì về quê tìm việc kiếm
vợ. Các ông trở về mang theo một nỗi ê chề chán chường, pha chút xấu hổ với gia
đình và lối xóm. Trên quãng đường dài ấy, một người thứ ba xuất hiện giúp hai
ông hiểu Lời Chúa, nhờ vậy mà lòng họ ấm áp hơn. Với một chút lòng thành, hai
ông cố nài ép Ngài ở với họ lâu hơn và rồi, họ nhận ra Đấng Phục Sinh qua dấu
chỉ bẻ bánh quen thuộc của Thầy. Tâm hồn họ đã thực sự bừng cháy, niềm vui và hy
vọng đã trở lại.
Hành trình về Emau của hai môn đệ Chúa Giêsu có thể được coi như một bản phác
hoạ sự xung đột gay gắt giữa sự khôn ngoan thế gian và sự khôn ngoan Thiên Chúa.
Họ về Emau, nhưng đó không phải là nơi họ tìm đến. Hành trình Emau chỉ là một
cuộc trốn chạy, trong sợ hãi và mù tối. Họ thất vọng sâu xa khi thấy người ta
đóng đinh vào thập giá Đấng họ hy vọng sẽ cứu Israel.
Chúa Kitô Phục Sinh xuất hiện, Ngài đến không phải để mang lại câu giải đáp, mà
trước hết, như một con người giữa chúng ta, một con người cũng từng nêu lên
những câu hỏi ấy, và cũng đã từng nổi loạn trước những nghiệt ngã của thân phận
con người. Ngài đã từng mơ ước về một nhân loại tốt đẹp hơn. Ngài đã nói tất cả
và đã làm hết sức có thể để xây dựng nhân loại ấy. Và cuối cùng, với cái chết
đau thương trên thập giá, xem ra Ngài cũng đành bó tay bỏ cuộc. Nhưng chính lúc
ấy, vì đã vâng phục Chúa Cha một cách tuyệt đối để sống tận kiếp người và sống
trọn vẹn cho con người, Ngài đã mang lại ý nghĩa cho cuộc sống.
Ðây chính là kinh nghiệm mà người bạn đồng hành, Chúa Giêsu Phục Sinh, đã chia
sẻ cho hai người môn đệ trên đường Emmaus. Tâm hồn họ nóng bừng lên khi Ngài
chia sẻ kinh nghiệm của Ngài, và nhất là khi Ngài nói lên ý nghĩa về cái chết
của Ngài qua cử chỉ bẻ bánh và trao ban. Mắt của hai người môn đệ đã mở ra để
nhận biết Ngài, hiểu được các biến cố vừa xảy ra, và dĩ nhiên thấy được ý nghĩa
của chính cuộc sống của họ.
Chính từ khởi điểm u ám đó, Đức Kitô đã giúp họ nhìn thập giá không chỉ là một
biến cố lịch sử mà còn là công việc của Thiên Chúa, không phải là thất bại mà là
chiến thắng của sự thật và tình yêu, không phải là sự chết mà là sự sống, sự
sống thần linh.
Câu chuyện hai môn đệ trên đường Emmau củng cố và nâng đỡ niềm tin, niềm hy vọng
của chúng ta khi khám phá ra những cách thế Chúa Kitô phục sinh dùng để ở giữa
chúng ta. Ngày nay Ngài hiện diện với ta qua bốn cách thế sau đây:
Ngài luôn đồng hành với chúng ta trên mọi nẻo đường đời, đặc biệt những lúc
chúng ta gặp chán nản, thất vọng (như hai môn đệ lê bước trên đường Emmau);
Chúa hiện diện khi chúng ta sống đức bác ái (như hai môn đệ mời Chúa ở lại và
dùng bữa tối);
Khi chúng ta đọc Lời Chúa và chia sẻ Bánh Thánh (tức tham dự bí tích Thánh Thể);
Chúa hiện diện trong cộng đoàn tín hữu (như khi hai môn đệ trở về Giêrusalem gặp
lại các tông đồ cùng các bạn, và Chúa lại hiện ra với họ, xin đọc thêm từ
c.36).
Tin Mừng hôm nay ghi lại cảm nghiệm về Ðấng Phục Sinh của hai người môn đệ đang
trên đường đi về lành Emmaus. Cuộc gặp gỡ của họ với Chúa Kitô Phục Sinh đã diễn
ra trong lúc họ đang trên đường trở về làng cũ trong tâm trạng chán nản, buồn bã.
Chúa Giêsu đã xuất hiện, không phải để mang lại giải đáp cho những câu hỏi được
đặt ra, mà trái lại, Người gây nên thắc mắc và dẫn họ đi cho đến cùng sự tìm
kiếm của mình.
Hy vọng rằng sự hiện diện của Ðấng Phục Sinh và hai người môn đệ trên đường
Emmaus cảm nhận được lấp đầy tâm hồn chúng ta, để trong mọi cảnh huống của cuộc
sống, chúng ta không lẫm lũi bước đi trong đơn độc mà trái lại, hân hoan tiến
bước với Ngài.