BỐN CÁM DỖ TRÊN ĐƯỜNG THIÊNG LIÊNG
Có một nghịch
lý: mới bước vào đời sống thiêng liêng, thì, ta càng nhận biết mình rõ hơn; càng
đi lâu, thì, ta lại càng mù mờ về chính mình, bởi vì, càng đi lâu, ta càng phủ
lên mình nhiều lớp mặt nạ khác nhau: trưởng
thành, thiêng liêng, chiêm niệm, thị kiến, thần bí…
Cám dỗ
thứ nhất - ham muốn: Ta
háo hức muốn tiến bộ, nôn nóng muốn nên thánh, hâm hở muốn
đạt một trạng thái cao hơn trong cầu nguyện; thế gian thèm tiền bạc, ta thèm
nhân đức; thế gian thích nổi tiếng, ta thích danh hiệu người
thuần thiêng; thế gian chuộng những gì bên ngoài, ta chuộng những
trạng thái bình an, chiêm niệm. Không có gì sai, khi ta mong muốn bước
đi xa hơn trên đường thiêng liêng, nhưng vấn đề là, nếu mỗi bước đi đó vẫn được
thúc đẩy bởi những thèm khát, thì, ta vẫn đang bị dẫn dắt bởi lòng
tham, dù, nó được bọc dưới bất kỳ hình thức thiêng liêng nào. Nếu không nhận
ra: lòng tham đang biến tướng trong đời sống thiêng liêng, ta sẽ chạy
lòng vòng trong chiếc lồng, được sơn màu thánh thiện.
Cám dỗ
thứ hai – hoài nghi: Ta
bước vào đời sống thiêng liêng với một con tim đầy khát khao, nhưng, dần
dà, ta bắt đầu sống bằng “đầu” nhiều hơn “tim”: mỗi hành động đều được lý giải,
mỗi cảm xúc đều được phân tích, lúc đó, đời sống thiêng liêng không còn
là trải nghiệm sống, mà là, một đối tượng để lý giải; không còn là linh đạo, là
đường đi, mà là, một mô hình để đánh giá, và ở đó, hoài nghi ngự trị như
một nhà phê bình lạnh lùng, chỉ cần một chút chưa chắc, một chút lý trí hơn con
tim, thì, cũng đủ khiến ta không còn bước đi như trước nữa, ta vẫn làm các việc
thiêng liêng, nhưng, lòng nguội lạnh; vẫn cầu nguyện, nhưng, không còn háo hức;
vẫn đọc sách thiêng liêng, nhưng, mọi câu chữ đều trôi tuột.
Cám dỗ
thứ ba – tự mãn: Ta tự
cho mình đã đi xa hơn những người khác, không còn tranh luận, nhưng, trong lòng
vẫn thầm nghĩ: người kia còn nông cạn; không còn chê trách, nhưng, trong lòng vẫn
thấy mình đã tốt hơn họ; Tự mãn của người đời thì dễ thấy: ham muốn, hơn
thua, giành giật, nhưng, tự mãn của người đang tiến trên đường thiêng
liêng, thì, khó phát hiện hơn nhiều: ta không còn tìm sự thừa nhận công khai, mà,
bắt đầu tận hưởng sự tán thưởng thầm lặng trong chính lòng mình: trước đây,
mình hay nóng giận, giờ thì yên rồi; người khác còn kẹt ở những thứ bên ngoài,
mình thì đã thoát được rồi. Những ý nghĩ này, dù không nói ra, nhưng, vẫn dệt nên
một bức màn kiêu hãnh, một cái tôi mới: tinh tế hơn, lặng lẽ hơn, chắc nịch hơn:
không còn tranh luận, nhưng, vẫn muốn đúng; không còn lên tiếng, nhưng, vẫn thấy
mình hơn; vẫn còn muốn được thừa nhận là thánh thiện, là đã đạt đến trình độ thiêng
liêng sâu sắc.
Cám dỗ
thứ tư – mệt mỏi: Tâm hồn
ta từng cháy bỏng ngày đầu, giờ đây, như tro bếp nguội dần, không phải vì lười,
mà vì, đã mỏi: mỏi, vì ta đã giữ luật bao năm, mà vẫn thấy lòng
chưa trong sạch; mỏi, vì ta cầu nguyện bao ngày, mà tâm hồn vẫn còn loạn
động; mỏi, vì ta đã đọc hàng trăm cuốn sách thiêng liêng, nghe hàng ngàn
bài giảng, mà trong lòng vẫn là một khoảng lặng trống không, ta bắt đầu nghi ngờ
chính mình; ta vẫn cầu nguyện, vẫn nghe giảng, nhưng, chỉ để giữ lễ nghi, hình
thức, không biết đang đi đâu, cũng không chắc mình còn muốn đi tiếp, tâm hồn đã
cạn hy vọng, nhưng, vẫn còn đứng đó, vì không còn biết đi đâu khác.
Những
cám dỗ này biến hóa
theo từng giai đoạn hành trình, chúng không đến để cản đường, nhưng, để xem ta
có đủ chân thành để bước tiếp không. Thánh thiện, thần bí, không nằm ở
cuối con đường, mà có thể có mặt ngay bây giờ, trong chính khoảnh khắc ta thấy
mình đang mỏi, mà vẫn một lòng tin tưởng, đợi chờ Chúa sẽ thực hiện lời
hứa của Người: Khi ta không còn gì để bám víu, chỉ còn sự có mặt trần trụi,
trong sự hiện diện của Chúa, thì, chính lúc đó, con đường không còn là
con đường, mà chỉ là từng bước rất nhẹ, rất thật, không để đến đâu cả, mà vẫn
đang về nơi nguồn cội, là chính Chúa, Đấng luôn dõi theo từng bước ta
đi.
Tác giả:
Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền,OSB.
|