Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
Lm. Lê Văn Quảng Psy.D.
Bài Viết Của
Lm. Lê Văn Quảng Psy.D.
NGƯỜI CON ÚT RA ĐI
ĐỨC KYTÔ PHỤC SINH
CHUYỆN MỘT NÀNG CÔNG NHÂN VIỆT NAM
NGƯỜI CHA ĐÍCH THẬT CÓ NGHĨA LÀ NHÂN HẬU VÀ QUẢNG ĐẠI
LẮNG NGHE
KHÔNG AI THÍCH NHẬN LỆNH
ĐỪNG LÀM MẤT MẶT NGƯỜI KHÁC
LẮNG NGHE NHIỀU, PHÀN NÀN ÍT (2)
LẮNG NGHE NHIỀU, PHÀN NÀN ÍT (1) - Bài 1
ĐỪNG PHÊ BÌNH, LÊN ÁN ĐỂ KHỎI BỊ LÊN ÁN (MT. 7,1-2)
TÌNH YÊU, MỘT NHU CẦU CĂN BẢN
CHÍNH NGÀI ĐÃ DẪN CON ĐI
HẠNH PHÚC GIA ĐÌNH
TIN LÀ THẦN DƯỢC
ANH HÙNG NGÃ NGỰA VÀ KHÚC QUANH CUỘC ĐỜI
MỤC VỤ CHO BỆNH NHÂN
KHÍCH LỆ : BÍ QUYẾT GIÁO DỤC CON TRẺ THÀNH CÔNG
QUÀ GIÁNG SINH NĂM NAY
SỐNG LÀ CHUẨN BỊ CHẾT
PHÚC CHO NGƯỜI ĐAU KHỔ
Tình Yêu và Phục Vụ
MÌNH VỚI TA TUY HAI MÀ MỘT. TA VỚI MÌNH TUY MỘT MÀ HAI
Giới Thiệu Bộ sách Tâm Lý Giáo Dục gồm 4 cuốn của Lm. Tiến sĩ Lê Văn Quảng.
NẾU TÔI KHÔNG THẤYTÔI KHÔNG TIN
GIẢI QUYẾT VẤN ĐỀ - VÀ CON NGƯỜI NGÀY MAI (1)
THIÊN CHỨC LÀM CHA MẸ (6)
THIÊN CHỨC LÀM CHA MẸ (5)
THIÊN CHỨC LÀM CHA MẸ (4)
THIÊN CHỨC LÀM CHA MẸ (3) - NHỮNG PHƯƠNG CÁCH THÍCH HỢP ĐỂ ĐIỀU KHIỂN CON CÁI
THIÊN CHỨC LÀM CHA MẸ (2)
THIÊN CHỨC LÀM CHA MẸ (1)
QUAN NIỆM VỀ PHÁI TÍNH (4)
QUAN NIỆM VỀ PHÁI TÍNH (3)
QUAN NIỆM VỀ PHÁI TÍNH (2)
QUAN NIỆM VỀ PHÁI TÍNH
NHỮNG VẤN ĐỀ CỦA HÔN NHÂN (7)
NHỮNG VẤN ĐỀ CỦA HÔN NHÂN (6).
NHỮNG VẤN ĐỀ CỦA HÔN NHÂN (5)
NHỮNG VẤN ĐỀ CỦA HÔN NHÂN (4)
NHỮNG VẤN ĐỀ CỦA HÔN NHÂN (3)
TÂM TRẠNG MỘT NGƯỜI MÙ

 

Nếu có dịp đi thăm các nước Âu Mỹ ta sẽ thấy rõ nền văn minh của họ. Nền văn minh ấy không phải chỉ ở nơi những tòa nhà cao ốc nguy nga lộng lẫy, nơi những con đường rộng thênh thang sạch sẽ, mà còn ở nơi cách sống của họ. Điều mà tôi cảm thấy đáng khâm phục hơn hết đó là không bao giờ nhìn thấy một người tật nguyền nào ngồi ăn xin trên các vỉa hè, vì họ có chương trình trợ cấp cho những người nghèo để mọi người đều có thể sống và sống xứng đáng là một con người. Nhưng nếu trở về với vùng Á Châu và Phi Châu, chúng ta sẽ thấy khắp nơi đều có những con người bất hạnh, đáng thương sống vất vưởng trên các vỉa hè, góc phố, không nhà, không cửa, không người thân , không bạn bè. Họ sống trong tình trạng thật bi đát, có thể nói không còn chút nhân phẩm, áo quần rách nát, thân xác đầy ghẻ chóc, ngồi ngửa tay xin một chút lòng từ thiện của những người khách bộ hành. Họ ngửa tay xin những đồng bạc bố thí để sống qua ngày đoạn tháng, nhưng đồng thời họ cũng muốn van xin một cái gì khác nữa, một cái gì cao đẹp hơn nữa như một sự quan tâm, một sự chia xẻ, một mối tình thương, một chút tình người nơi những con người may mắn hơn họ.

Để có thể cảm thông được với những thương đau của những người anh chị em bất hạnh của chúng ta, hôm nay tôi muốn mời các bạn hãy cùng tôi đi thăm một trong những con người tật nguyền bất hạnh mà phúc âm thường hay nhắc tới, đó là người mù từ lúc mới sinh.

Là một con người không được may mắn, vừa được sinh ra đã mang thân phận là một kiếp mù. Cuộc đời anh vì thế chỉ toàn là một bóng tối quây quanh, không một tia nắng sáng. Anh hoàn toàn bị cô lập ra khỏi những sinh hoạt của những người chung quanh mà dẫu anh có muốn dấn thân vào cũng không ai cho phép. Nhiều lúc, chính những nỗi cô đơn đó đã làm con người anh co quắp lại vì anh cảm thấy sự lạnh lẽo của cuộc đời khi nghĩ tới mình đang ngồi bên lề cuộc sống. Chính mặc cảm ấy đã làm cho anh đau khổ không thể diễn tả hết được. Có lúc cũng đã làm anh tuyệt vọng đến độ không còn muốn sống nữa. Anh cảm thấy không những bị cắt đứt khỏi thế giới con người, nhưng khỏi chính cuộc sống, khỏi tất cả những gì  hiện hữu mà người khác có thể nhìn thấy được, có thể tận hưởng được, còn anh thì không. Anh như một con chim không cánh. Anh không còn cách nào khác để tự tồn ngoại trừ phải ăn xin để sống. Điều đó có nghĩa là anh hoàn toàn tùy thuộc vào lòng từ thiện của những người khác. Ngày qua ngày, anh chỉ biết lê chân đến một chỗ quen thuộc để cầu thực. Quá khứ anh chất đầy những kinh nghiệm thương đau nhưng không có gì đáng để ghi nhớ. Tương lai anh là cả một con đường dài nhưng là một con đường không định hướng. Anh là một con người không có một phương tiện nào trong tay, cũng không có một mối hy vọng nào trong cuộc sống. Và đó mới chính là nỗi khiếp sợ cho anh vì cuộc đời của anh không có chút gì tươi sáng, và mãi mãi anh sẽ phải sống trong nỗi tối tăm và tuyệt vọng. Anh sẽ luôn là con người cô độc, hoàn toàn đứng bên lề xã hội.

Cuộc đời của anh chỉ là một chuỗi dài những tủi hờn nối tiếp nhau. Những người đi qua đường bố thí cho anh một vài đồng xu, nhưng không một ai trong họ muốn dừng chân lại để nói chuyện với anh. Không một ai muốn đi vào thế giới cô đơn của anh ngay cả chỉ một vài giây phút. Sự dửng dưng, nỗi lạnh lùng của những người chung quanh đã làm anh đau khổ nhiều. Bị bạc đãi, bị bỏ rơi đã để lại cho anh cảm giác đớn đau nầy là: mình không quan trọng, không là gì cả. Sự hiện diện của mình chỉ là một sự thừa thãi, một cái gì không cần thiết. Anh đã được đối xử dường như anh không có cảm giác, không hề biết buồn, không hề biết tủi, như một cục gỗ đá không hồn.

Nhưng chưa đủ, điều đáng buồn hơn đối với anh là: qua âm thanh, qua làn gió mà anh cảm thấy được khi những khách bộ hành lướt nhanh qua anh trong cách thức vội vã, đã khiến anh có cảm tưởng rằng có khi họ còn khiếp sợ anh, ghê tởm anh, né tránh anh như một con bệnh nguy hiểm.

Cuộc đời của anh cứ thế kéo dài cho đến một ngày kia anh nghe tiếng ồn ào của một đám đông đang đi qua. Anh tò mò muốn biết chuyện gì đang xảy ra và anh được người ta cho biết rằng Chúa Giêsu sắp đi ngang qua đó. Đúng là một con người mà anh đã được nghe nói nhiều về lòng thương xót đối với những người bệnh tật và đau khổ. Bấy giờ, một nỗi hy vọng lóe sáng trong anh khiến anh bỗng nhiên mở miệng kêu lên: “Lạy Giêsu, Con vua David xin thương xót đến tôi “. Nhưng rồi, anh rất đỗi ngạc nhiên về phản ứng của dân chúng. Họ không muốn anh mở miệng kêu to. Họ bảo anh quấy rầy. Họ la mắng anh, bảo anh yên lặng. Điều đó làm anh nghĩ rằng họ quá ích kỷ, bỡi vì ai trong họ cũng hy vọng sẽ được một cái gì mỗi lần Ngài về quê làng thăm. Tuy nhiên, họ muốn loại trừ khỏi họ một con người đang cần hơn họ một điều gì đó. Vì thế, trong một ý nghĩa nào đó, họ là những con người mù lòa hơn anh bỡi sự ích kỷ của họ.

Dẫu cho họ đã dọa nạt ngăm đe, nhưng anh vẫn nhất quyết không chịu im lặng. Trái lại, anh càng la to hơn:” Lạy Thầy Giêsu, xin thương xót đến tôi”. Kết quả là Chúa Giêsu đã nghe thấy tiếng anh, nên Ngài muốn anh được đưa đến. Bấy giờ, anh quá mừng rỡ, vội vàng vứt bỏ hết mọi sự và đi về phía Ngài. Ngài nắm lấy tay anh và hỏi: Anh muốn gì ? Chính cử chỉ âu yếm đi đôi với lời dịu ngọt mà anh chưa bao giờ gặp thấy trong cuộc đời anh, đã khiến anh hết sức cảm động và nói lên ngay, không cần suy nghĩ, điều anh mong muốn: “ Tôi muốn nhìn thấy”. Và rồi, Ngài bắt đầu sờ vào mắt anh. Dường như có một cái gì đã rơi khỏi mắt anh và anh đã nhìn thấy. Anh ngước mắt nhìn và thấy được Ngài. Ngài mỉm cười và nói: “ Hãy đi, đức tin anh đã cứu anh !”

Trong khi gặp gỡ Chúa Giêsu, anh đã gặp được tình yêu của Ngài, dường như anh là một đối tượng duy nhất của tình yêu ấy. Anh không còn ở bên lề cuộc sống, bên lề xã hội nữa, nhưng Ngài đã cho anh một chỗ danh dự trong nước Ngài.

Trong những lúc đen tối của cuộc đời, chúng ta thường cảm thấy đơn côi và bị đẩy ra ngoài lề cuộc sống. Chúng ta cảm thấy mình không cần thiết và bị lãng quên. Thật vậy, không tình yêu, cuộc đời sẽ đen tối. Sống không tình yêu, chúng ta sẽ cảm thấy tủi thân và chẳng còn ham sống nữa. Không tình yêu, chúng ta sẽ trở nên mù lòa vì chúng ta mất hướng đi và mất cả niềm hy vọng.

Như người mù, dẫu sống bên lề xã hội cũng như dẫu cho đám đông quần chúng có dọa nạt ngăm đe, anh vẫn nuôi lấy niềm hy vọng. Chính niềm hy vọng đó đã khiến anh có đủ can đảm thốt lên lời kêu cứu và Chúa đã đáp lời anh, ban cho anh điều anh mong muốn.

Hãy bắt chước Chúa, xót thương những con người cùng khổ, những con người bất hạnh. Hãy làm những gì có thể làm được để yên ủi và vỗ về một phần nào những con người thiếu may mắn đang gặp nhiều khổ đau. Nếu những người giàu biết bớt đi một phần nhỏ những gì họ đang thừa hưởng để chia xẻ và nâng đỡ những con người cùng khốn thì trần gian nầy sẽ rộn vang nhiều tiếng cười hơn là tiếng khóc và vườn hoa thiên đường cũng sẽ bắt đầu trổ hoa trên mặt đất nầy.   

Lm. Lê Văn Quảng

Tác giả: Lm. Lê Văn Quảng Psy.D.

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!