LÒNG THƯƠNG XÓT KHÔNG BỎ RƠI NHỮNG AI BỊ LÃNG QUÊN! (BÀI GIẢNG LỄ CHÚA TÌNH THƯƠNG CỦA ĐTC PHANXICÔ)
Church of Santo
Spirito in Sassia
19 April 2020
Trần Mỹ Duyệt chuyển
ngữ
Chúa Nhật tuần qua,
chúng ta đã cử hành cuộc phục sinh của Chúa; hôm nay chúng ta chứng kiến sự
phục sinh của các môn đệ của Ngài. Đã qua một tuần, một tuần từ khi các môn đệ
nhìn thấy Chúa Sống Lại, nhưng thay vào đó, họ vẫn sợ hãi, khép nép sau “những
cánh cửa đóng kín” (Jn 20:26), ngay cả đến không có thể chinh phục
được Thomas, người duy nhất vắng mặt, về sự phục sinh. Chúa Giêsu đã làm gì
trong khi đối diện với sự rụt rè yếu kém niềm tin này? Người trở lại, và đứng
cũng tại một chỗ, “ở giữa” các môn đệ, Người lập lại lời chào: “Bình an cho anh
em” (Jn 20:19,26). Người bắt đầu lại tất cả. Và sự phục sinh của
các môn đệ bắt đầu từ đây, từ sự lòng thương xót trung tín
và nhẫn nại này. từ việc khám phá ra rằng Thiên Chúa không bao giờ mỏi
mệt trong việc đưa tay ra để nâng chúng ta lên khi chúng ta sa ngã. Ngài muốn
chúng ta nhìn Ngài, không phải như một người phân phối những vai trò mà chúng
ta được chỉ định, nhưng như một người Cha luôn luôn nâng chúng ta lên. Trong
cuộc sống chúng ta đang đi tới một cách không chắc chắn, ngờ vực, giống như một
đứa trẻ bắt đầu những bước chập chững và những vấp ngã, vừa bước đi một bước
lại ngã, và mỗi lần như vậy cha em lại nâng em đứng lên. Bàn tay luôn nâng đỡ
sau lưng chúng ta trên những bước chân chúng ta là lòng thương xót: Thiên Chúa
biết rằng ngoài tình thương, chúng ta sẽ nằm bẹp dưới đất, và để tiếp tục bước,
chúng ta cần được nâng dậy.
Anh chị em có thể phản
đối: “Nhưng tôi vẫn ngã mà!”. Chúa biết điều này và Ngài luôn sẵn sàng nâng chúng
ta lên. Ngài không muốn chúng ta nghĩ đến những lần chúng ta ngã; hơn thế, Ngài
muốn chúng ta nhìn lên Ngài. Vì khi chúng ta ngã, Ngài nhìn thấy nhu cầu những
người con cần phải được nâng dậy trên đôi chân. Trong những lần chúng ta ngã,
Ngài nhìn thấy những người con đang cần đến tình yêu thương xót của Ngài. Ngày
hôm nay, trong ngôi thánh đường này, ngôi thánh đường đã trở thành đền thánh
của lòng thương xót ở Rôma, và vào Chúa Nhật này, Thánh Gioan Phaolô II đã dâng
hiến cho Chúa Tình Thương hai chục năm trước, chúng ta đón nhận thông điệp này
một cách đầy tin tưởng. Chúa Giêsu đã nói với Thánh Faustina: “Cha là tình yêu
và lòng thương xót, không có nỗi thống khổ nào của nhân loại có thể đo lường
lòng thương xót của Cha” (Nhật Ký, 11 tháng Chín 1937). Vào một lần
thánh nữ với lòng sốt sắng đã thưa với Chúa Giêsu rằng chị đã dâng hiến trọn
đời mình và tất cả những gì thuộc về mình cho Ngài. Nhưng câu trả lời của Chúa
Giêsu đã làm cho chị sửng sốt: “Con vẫn chưa dâng hết cho Cha những gì thuộc về
con.” Vậy cái gì vị nữ tu thánh thiện này còn giữ lại cho mình? Chúa
Giêsu đã nhẹ nhàng bảo chị: “Con gái của Cha, hãy dâng cho Cha những tội lỗi
của con” (10 tháng Mười 1937). Cả chúng ta nữa hãy tự hỏi: “Tôi đã dâng cho
Chúa những tội lỗi của mình chưa? Chúng ta có để Ngài nhìn thấy mình sa ngã để
Ngài nâng chúng ta dậy không?” Hoặc có điều gì đó mà ta vẫn giữ kín trong mình?
Một tội đã phạm, một hối hận của quá khứ, một vết thương tâm hồn, một mối thù
với người nào đó, một ý nghĩ về một người… Chúa chờ đợi chúng ta dâng cho Ngài
những yếu đuối của chúng ta để Ngài có thể giúp chúng ta cảm nhận được lòng
thương xót của Ngài.
Chúng ta hãy trở lại
với các môn đệ. Các ông đã bỏ rơi Chúa trong cuộc Thương Khó của Ngài và cảm
thấy tội lỗi. Nhưng khi gặp các ông, Chúa Giêsu đã không giảng cho các ông một
bài giảng dài. Đối với các ông, những người đang mang vết thương trong lòng,
Ngài cho các ông xem dấu thương tích của mình. Thomas giờ đây có thể chạm đến
những dấu tích ấy và hiểu được tình yêu Chúa Giêsu và Chúa Giêsu đã đau khổ vì
ông như thế nào, ngay cả khi ông bỏ rơi Người. Trong những vết thương ấy, ông
đã chạm tới sự gần gũi dịu dàng của bàn tay Thiên Chúa. Thomas đã
đến trễ, nhưng một khi ông đã đón nhận lòng thương xót, ông đã bắt kịp các môn
đệ khác: ông không tin chỉ duy việc phục sinh, nhưng còn một tình yêu vô giới
hạn của Thiên Chúa. Và ông đã nói lên lời tuyên xưng đẹp đẽ và cũng chân thành:
“Lạy Chúa con. Lạy Thiên Chúa của con!” (v.28). Ở đây là sự phục sinh của người
môn đệ; nó được hoàn tất khi sự yếu đuối và con người bị thương tích của ông đi
vào trong những dấu tích ấy của Chúa Giêsu. Ở đó, mọi nghi ngờ được xóa tan; ở
đó, Thiên Chúa trở thành Thiên Chúa của con, ở đó, chúng ta bắt đầu
chấp nhận chúng ta và yêu mến cuộc sống này như nó hiện hữu.
Anh chị em thân mến,
trong thời điểm thử thách mà chúng ta đang trải quả hiện nay, cả chúng ta nữa,
giống như Thomas, đã đang trải nghiệm tình trạng yếu đuối của chúng ta với tất
cả sự sợ hãi, và nghi ngờ. Chúng ta cần Chúa, Đấng nhìn thấu tội lỗi này bằng
một vẻ đẹp không gì thắng nổi. Với Ngài, chúng ta tái khám phá ra chúng ta quí
giá biết bao ngay cả trong những mỏng dòn của chúng ta. Chúng ta khám phá ra
rằng chúng ta giống như những chiếc bình pha lê tuyệt đẹp, dễ vỡ nhưng cùng lúc
rất giá trị. Và nếu, giống như những bình pha lê, chúng ta trở nên trong suốt
trước Ngài, ánh sáng Ngài – ánh sáng của lòng thương xót – sẽ chiếu dọi trong
chúng ta và qua chúng ta đến toàn thế giới. Như Thư của Thánh Phêrô đã viết, đó
là lý do để được “ tràn ngập niềm vui”, mặc dù giờ đây chỉ trong giây phút nữa
chúng ta có thể gặp đau khổ từ nhiều thử thách” (1 Pt 1:6)
Trong ngày lễ Lòng
Thương Xót Chúa, thông điệp đẹp nhất đến từ Thomas, người môn đệ đến trễ; là
người duy nhất không có mặt. Nhưng Chúa đã đợi Thomas. Lòng thương xót không bỏ
rơi những ai ở lại phía sau.
Giờ đây, trong khi
chúng ta nhìn về phía trước với một sự phục hồi chậm chạp và khó khăn của cơn
dịch bệnh, một điều nguy hiểm đó là chúng ta có thể quên những người bị bỏ lại
phía sau. Điều rủi ro là chúng ta có thể bị tấn công bằng một thứ còn độc hại
hơn siêu vi trùng, đó là cái tôi vô cảm. Một virus phát tán với ý
tưởng rằng đời sống này sẽ tốt hơn nếu nó tốt hơn đối với tôi, và rằng mọi sự
sẽ đẹp nếu nó đẹp đối với tôi. Nó bắt nguồn từ đó và kết thúc bằng việc chọn
lựa người này giữa người khác, loại bỏ người nghèo khó, và hy sinh những ai bị
bỏ lại phía sau trên bàn thờ của tiến bộ. Tuy nhiên, cơn dịch bệnh hiện nay,
nhắc nhở chúng ta rằng không có sự khác biệt hoặc biên giới giữa những người
đau khổ. Chúng ta đều cùng chung cảnh ngộ, cùng như nhau, và cùng có giá trị.
Ước gì chúng ta có thể bị lay động một cách mạnh mẽ bởi những gì đang xảy ra
chung quanh chúng ta: thời điểm đã tới để ngăn chặn những bất quân bình, để
chữa lành sự bất công mà nó đang phá hủy sức khỏe của toàn thể gia đình nhân
loại! Chúng ta hãy học từ cộng đoàn Kitô hữu tiên khởi được diễn tả trong Tông
Đồ Công Vụ. Nó đã đón nhận tình thương và sống bằng tình thương: “Tất cả những
tín hữu hội họp nhau và để mọi sự làm của chung; và họ bán của cải, những gì
mình sở hữu và phân phát cho mọi người, tùy theo nhu cầu” (Acts 2:44-45).
Đây không phải là điều gì lý tưởng: Nó là Kitô Giáo.
Trong cộng đoàn này,
sau cuộc phục sinh của Chúa Giêsu, chỉ có người bị bỏ lại phía sau và những
người khác đã chờ đợi Ngài. Ngày nay, xem như tương phản: một phần nhỏ của gia
đình nhân loại đã tiến về phía trước, trong khi phần lớn vẫn bị lùi lại phía
sau. Mỗi người chúng ta có thể nói: “Đây là những vấn đề nan giải, nó không
phải việc của tôi lo chuyện này, những người khác cũng phải quan tâm đến nó
nữa!” Thánh Faustina, sau khi gặp Chúa Giêsu đã viết: “Trong linh hồn đang đau
khổ, chúng ta có thể nhìn thấy Chúa Giêsu trên thánh giá, không phải là một
người ăn xin hay một gánh nặng…[Chúa] Ngài cho chúng ta một cơ hội để thực hành
những công việc của tình thương, mà chúng ta thực hiện những hành động phán xét”
(Nhật Ký, 6 tháng Chín 1937). Vâng, có lần nữ tu này đã phàn nàn với
Chúa Giêsu rằng, để thương xót, một người phải nghĩ mình là ngây thơ. Chị đã
nói: “Chúa ơi, người ta thường lợi dụng lòng tốt của con”. Và Chúa Giêsu đã đáp
lại: “Đừng quan tâm đến điều này, đừng để nó làm phiền con, hãy luôn luôn xót
thương bất cứ ai.” (24 tháng Mười Hai 1937). Đối với mọi người, chúng ta đừng
chỉ nghĩ đến lợi ích của mình, những phúc lợi cho mình. Chúng ta hãy đón nhận
thời điểm thử thách này như một cơ hội để chuẩn bị cho tương lai chung của
chúng ta, một tương lai cho tất cả mà không ai bị bỏ rơi. Bởi vì không có một
cái nhìn viễn kiến ôm choàng tất cả, sẽ không có tương lai cho bất cứ
ai.
Hôm nay, tình yêu đơn
sơ và tha thiết của Chúa Giêsu đón nhận trái tim người môn đệ của mình. Giống
như vị tông đồ Thomas, chúng ta hãy đón nhận tình yêu, ơn cứu độ thế giới. Và
chúng ta hãy cho những ai đang yếu đuối nhất thấy tình yêu của chúng ta; vì chỉ
có cách này, chúng ta mới xây dựng một thế giới mới.
Nguồn:
Vaticant.net. Homilies
Tác giả:
Tiến Sĩ Tâm Lý Trần Mỹ Duyệt
|