(Suy niệm Tin Mừng Mác-cô (12, 41-44) trích đọc vào Chúa Nhật 32 thường niên)
Chúa Giê-su quan sát những người bỏ tiền dâng cúng cho đền thờ. Người thấy có
lắm người giàu bỏ thật nhiều tiền. Cũng có một bà goá nghèo bỏ vào hòm tiền hai
đồng xu nhỏ, nhưng đó là tất cả những gì bà có để nuôi thân. Lễ vật của bà tuy
bé mọn nhưng gói ghém rất nhiều tình yêu. Chính vì thế, Chúa Giê-su cho rằng bà
goá nầy đã dâng cho Thiên Chúa nhiều hơn tất cả những người khác, vì tuy họ bỏ
nhiều tiền nhưng không nhiều tình yêu.
Giá trị của một món quà
Đối với Chúa Giê-su, giá trị của món quà không tuỳ vào giá mua của món quà đó
nhưng tuỳ vào mức độ yêu thương mà người cho đặt vào trong món quà.
Nếu có ai đó nài xin ta một số tiền mà ta chẳng muốn cho. Nhưng vì người ấy cứ
nài nỉ mãi khiến ta bực mình nên cuối cùng, để tống cổ người đó đi, ta đem cả
cọc tiền lớn, bực bội ném cho người ấy và nói: “Tiền đây! Lải nhải hoài!” Chắc
chắn người kia, dù nghèo thiếu đến mức nào đi nữa, sẽ quay mặt bỏ đi, mang theo
một mối căm hờn.
Trái lại, khi đứa con nhỏ trong nhà muốn mừng kỷ niệm hôn phối ba mẹ mà chẳng có
gì để dâng, em lặn lội vào rừng ngắt một bông hoa dại nhỏ bé, đem về dâng lên ba
mẹ với tất cả tình yêu thương. Chắc chắn ba mẹ em rất cảm động vì cảm nhận được
nhiều yêu thương chứa đựng trong món quà bé nhỏ nầy.
Điều làm đẹp lòng Thiên Chúa không phải là dâng cho Ngài nhiều món quà lớn nhưng
là dâng tình yêu lớn. Dâng cho Thiên Chúa những món quà lớn hay những thành quả
to lớn mà thiếu vắng tình yêu, thì lễ vật đó sẽ trở thành rỗng không và chẳng có
giá trị gì.
Thánh Phao-lô tông đồ, trong thư gửi tín hữu Cô-rinh-tô, từng khẳng định cách
mạnh mẽ điều nầy: “Giả như tôi có nói được các thứ tiếng của loài người và của
các thiên thần, mà không có đức mến, thì tôi cũng chẳng khác gì thanh la phèng
phèng, chũm choẹ xoang xoảng. Giả như tôi được ơn nói tiên tri, và được biết hết
mọi điều bí nhiệm, mọi lẽ cao siêu, hay có được có được tất cả đức tin đến
chuyển núi dời non, mà không có đức mến, thì tôi cũng chẳng là gì. Giả như tôi
có đem hết gia tài cơ nghiệp mà bố thí, hay nộp cả thân xác tôi để chịu thiêu
đốt, mà không có đức mến, thì cũng chẳng ích gì cho tôi.” (I Cr 13, 1-3)
Làm việc nhỏ với một tình yêu lớn
Mẹ Tê-rê-xa Calcutta cảm nhận sâu sắc bài học trên đây của Thánh Phao-lô nên Mẹ
không chủ trương làm những công việc to lớn, nhưng thường xuyên
làm những việc nhỏ với tình yêu lớn.
Trong bức thư gửi cho Đức Cố Hồng Y Fx. Nguyễn Văn Thuận, Mẹ Tê-rê-xa viết:
“Điều đáng kể không phải là số lượng công việc ta làm, nhưng là mức độ tình yêu
mà ta đặt vào trong mỗi công việc.” Thế nên, khi tiếp xúc với bất cứ ai, Mẹ
Tê-rê-xa đem hết lòng yêu thương người ấy như thể đó là người duy nhất trên đời
trong giây phút đó.
Cảm hứng từ bức thư trên đây của Mẹ Tê-rê-xa Calcutta, Đức Cố Hồng Y Fx Nguyễn
Văn Thuận viết: “Kinh nghiệm đó đã củng cố trong tôi ý niệm là phải sống mỗi
ngày, mỗi phút giây của cuộc đời ta như là phút giây cuối cùng…”
Và ngài quyết tâm
thực hiện từng công việc nhỏ bé hằng ngày, từng cuộc tiếp xúc hằng ngày với tình
yêu lớn
và biến những phút sống hiện tại thành những giây phút đẹp nhất cuộc đời, như
ngài viết: “Mỗi chữ, mỗi cử chỉ, mỗi cú điện thoại, mỗi quyết định… phải là
những phút giây đẹp nhất đời ta. Chúng ta phải thương yêu mọi người, chúng ta
phải tươi cười với mọi người mà đừng đánh mất một giây phút nào.” (Đức Cố Hồng Y
Fx Nguyễn Văn Thuận)
Lạy Chúa Giê-su,
Xin cho chúng con cố gắng
thực hiện từng công việc bé nhỏ và từng cuộc tiếp xúc hằng ngày với một tình yêu
lớn.
Hy vọng khi những hy lễ bé nhỏ nầy được dâng lên cho Chúa mỗi ngày, Chúa cũng sẽ
rất hài lòng với lễ vật của chúng con như Ngài đã đánh giá cao lễ mọn của bà góa
nghèo năm xưa trong Đền Thờ Giê-ru-sa-lem.
Linh Mục Inhaxiô Trần Ngà
TIN MỪNG Mác-cô 12, 41-44
Đức Giê-su ngồi đối diện với thùng tiền dâng cúng cho Đền Thờ. Người quan sát
xem đám đông bỏ tiền vào đó ra sao. Có lắm người giàu bỏ thật nhiều tiền. Cũng
có một bà goá nghèo đến bỏ vào đó hai đồng tiền kẽm, trị giá một phần tư đồng xu
Rô-ma. Đức Giê-su liền gọi các môn đệ lại và nói: "Thầy bảo thật anh em: bà goá
nghèo này đã bỏ vào thùng nhiều hơn ai hết. Quả vậy, mọi người đều rút từ tiền
dư bạc thừa của họ mà đem bỏ vào đó; còn bà này, thì rút từ cái túng thiếu của
mình mà bỏ vào đó tất cả tài sản, tất cả những gì bà có để nuôi sống mình."