LỄ THĂNG THIÊN – CHÚA NHẬT VII PHỤC SINH
Chính thánh Luca, đã từng ghi lại thao thức của Chúa
Giêsu về sứ mạng truyền giáo, khi đề nghị các môn đệ: “Lúa chín đầy đồng
mà thợ gặt lại ít. Vậy anh em hãy xin Chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về.
(Lc 10, 2).
Lúc còn sinh thời, Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II đã
chọn chính lời này của Chúa Giêsu làm chủ đề cho Sứ điệp Ơn gọi 2004, để xin mọi
người cầu nguyện cho việc truyền giáo, cách riêng cho những người sống ơn gọi tu
trì “luôn trung thành với ơn gọi của mình và đạt tới mức cao độ nhất của sự
hoàn thiện Phúc Âm” (Sứ điệp Ơn gọi 2004, số 3).
Đến lúc Chúa về trời, một lần nữa, thánh Luca đã
không bỏ qua chi tiết quan trọng trong di chúc của Chúa: “Hãy nhân danh
Người mà rao giảng việc sám hối và ơn tha tội trong mọi dân, bắt
đầu từ Giêrusalem” (Lc 24, 47). Những lời ấy chỉ ít phút trước khi Người
“lên trời, ngự bên hữu Thiên Chúa”, trở thành lẽ sống, thành hướng nhắm
để đi tới, thành mục tiêu để theo đuổi và là hoạt động không ngơi nghỉ của Hội
Thánh.
Bởi từ sau ngày Chúa rời trần gian, bất cứ làm gì,
dù chiêm niệm, cầu nguyện, sinh hoạt thường nhật của đời sống, làm công tác xã
hội và từ thiện… Hay suy nghĩ gì, cử hành mầu nhiệm và bí tích nào, tổ chức
phong trào nào…, Hội Thánh cũng chỉ quy về một việc duy nhất: giới thiệu Chúa
Kitô cho con người, và thánh hóa lòng người. Hội Thánh làm như thế vì, hơn ai
hết, Hội Thánh hiểu rõ: truyền giáo là sự sống của mình.
Riêng quê hương Việt Nam, Gần 500 năm trước, năm
1533, Hội Thánh bắt đầu phôi thai với sự hiện diện của giáo sĩ Tây dương tên là
Inikhu. Ngài đến Ninh Cường, và Trà Lũ, thuộc giáo phận Bùi Chu ngày nay…
Nhờ những bước chân mở mang truyền giáo, Tin Mừng đã
bắt đầu. Hạt giống Lời Chúa đã gieo, vẫn âm ỉ, để khi có điều kiện, sẽ nảy nở và
trổ sinh trong lòng người. Tất nhiên, điều đó cần ơn Chúa và nỗ lực truyền giáo
của người Kitô hữu, có khi rất gian truân, đòi hỏi công sức, hy sinh, kể cả mồ
hôi, nước mắt và đổ máu.
Năm thế kỷ, dù không thể sánh với nhiều Hội Thánh
địa phương khác, càng không thể sánh với Hội Thánh hoàn vũ đã mấy ngàn năm, Hội
Thánh Việt Nam vẫn tự hào vẽ thêm một đường lịch sử không bao giờ mệt mỏi, không
bao giờ dừng lại trên trang sử đức tin.
Ý thức truyền giáo của Hội Thánh Việt Nam phải vượt
nhiều thử thách. Do lòng người đố kỵ, thù ghét, cả lo sợ sự phát triển và ảnh
hưởng của Hội Thánh, nên chưa khi nào Hội Thánh Việt Nam sống trong bình yên
thực sự, chưa bao giờ được tôn trọng đúng mức.
Thật lạ lùng, càng khó khăn, đức tin của Hội Thánh
Việt Nam càng vững mạnh. Ơn gọi tu trì của Hội Thánh Việt Nam không thiếu, nơi
nào có người Việt Nam sinh sống, dù quê nhà, hay quê người, vẫn có người Công
giáo Việt Nam hiến dâng cuộc đời cho Chúa. Các nhà thờ bao giờ cũng đông đảo.
Các lớp giáo lý, các nhóm chia sẻ Lời Chúa, các hội đoàn, phong trào đạo đức,
các tổ chức làm công tác xã hội… vẫn không ngừng phát triển.
Nhưng những gì Hội Thánh Việt Nam đã làm, chưa là
tất cả của công tác truyền giáo. Nhiệm vụ của Hội Thánh Việt Nam chưa bao giờ
kết thúc. Năm trăm năm, đó chỉ là cánh cửa vừa mở ra. Trách nhiệm của từng người
Công giáo Việt Nam hôm nay phải luôn luôn ra đi theo lối mở ấy của tiền nhân để
nhân danh Thiên Chúa và làm chứng cho Người bằng cuộc sống chứng tá của mình
ngay trong hoàn cảnh hiện tại.
Bạn và tôi hãy ghi nhớ điều này: Năm trăm năm trước,
quê hương là cả một cánh đồng truyền giáo bao la. Nhưng rồi năm trăm năm đã đi
qua, quê hương vẫn chỉ là một cánh đồng bao la mà chúng ta phải truyền giáo!
Mừng lễ Chúa về trời, ôn lại thao thức truyền
giáo của Người, lắng nghe lời Người: “Hãy nhân danh
Người mà rao giảng việc sám hối và ơn tha tội trong mọi dân, bắt đầu từ
Giêrusalem” (Lc 24, 47), ta nhận ra nhiệm vụ lớn
lao và vinh dự của mỗi người Việt Công giáo hôm nay. Đó là tiếp nối bước chân
truyền giáo của Chúa, noi gương Người, cùng với lớp lớp cha ông, lên đường mang
ơn cứu rổi cho cuộc đời, cho con người.
Có hai cách để chúng ta hoạt động truyền giáo theo
khả năng mà chính Chúa Giêsu đã từng đề ra:
Cách 1:
“Xin Chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về”
(Lc 10, 2). Đó là bổn phận cầu nguyện cho việc truyền giáo. Chúng ta cầu xin
Chúa cho có nhiều trái tim quảng đại biết cảm thương những cảnh đời bơ vơ không
người chăn dắt; nhiều tâm hồn thiện chí dấn thân ra đi loan báo Tin Mừng.
Cách 2: Hãy nhớ,
trước khi là người loan Tin Mừng, bản thân người Công giáo phải sống Tin Mừng.
Vì thế, nêu gương sống lương tâm Công giáo là việc cấp bách, liên lỉ. Bởi vậy,
người tín hữu hãy nỗ lực cùng đồng bào xây dựng một nếp sống lành mạnh trong khu
phố xóm làng, loại trừ mọi tệ đoan tật xấu. Hãy nêu gương tôn trọng sự sống, tôn
trọng phẩm giá con người, sống theo lương tâm ngay thẳng… Nêu gương về đời sống
hiệp nhất yêu thương. Không có lời rao giảng nào có sức thuyết phục bằng sự hiệp
nhất yêu thương trong gia đình, xóm làng, trong giáo xứ, trong giáo phận…
Chúa Giêsu đã về trời. Biến cố về trời bế mạc giai
đoạn hiện diện của Người trên trần gian, nhưng khai mạc giai đoạn hiện diện và
hoạt động của Hội Thánh.
Bởi vậy, Hội Thánh nói chung và Hội Thánh tại Việt
Nam nói riêng, vẫn tiếp tục được mời gọi chia sẻ chức vụ mục tử của Chúa Giêsu,
đem ơn thánh hóa, cứu độ mọi người và chính đồng bào Việt Nam của mình.
Lm. JB NGUYỄN MINH HÙNG