HÃY VÀO QUA CỬA HẸP
Chúa nhật
XXI thường niên năm C
Tổng thống
Washington, lúc sinh thời, từng phát biểu: “Không nên chỉ đánh giá thành
công qua địa vị mà con người đạt được trong cuộc sống, nên đánh giá sự thành
công qua những trở ngại mà người đó khắc phục được”.
Trải nghiệm
nhiều trên đường đời, trong sự tiến thân, nhất là trên con đường chánh trị
vừa phải khéo léo, vừa phải khôn ngoan, mà Washington đã đưa ra nhận định
xác thực gần như là “chân lý” về lối sống ở đời.
Thói thường,
ai mà không thích đi con đường rộng. Nhưng không có bất cứ ai nhờ lối sống
dễ dãi, buông thả, thoải mái…, lại có thể thành thân, thành nhân. Vì thế,
lời Chúa Giêsu: “Hãy chiến đấu để vào qua cửa hẹp” là lời dạy chúng ta, ngày
nào còn sống trên đời, thì ngày ấy đồng nghĩa với việc chúng ta phải tự đào
tạo mình, rèn giũa mình.
Nếu sống ở
đời, thành công sẽ không bao giờ là kết quả của ươn lười, thiếu trách nhiệm
với bản thân, với tương lai đời mình…, thì đời sống thiêng liêng, sự thánh
thiện cũng sẽ không bao giờ mở ra với bất cứ ai không tập tành nhân đức,
không khổ luyện đêm ngày, không chấp nhận hy sinh gian khổ, không chuyên
chăm cầu nguyện, không biết đặt Chúa ở trước mặt mình, không đặt Chúa làm
trung tâm sự nghiệp của mình, không lo tuân hành giới răn Chúa…
Chiến đấu ở
đây còn là chiến đấu với chính mình, với cái tôi cồng kềnh của mình. Nó nặng
nề vì những vun vén cá nhân, phình to vì tự hào và tham vọng… Thật ra, cửa
vào sự sống không hẹp nhưng hẹp vì cái tôi của tôi to quá.
Cần có một
cái tôi như trẻ thơ, một cái tôi bé nhỏ, một cái tôi nhu mì mới được vào
Nước Trời (Mt 18,3). Cái tôi của chúng ta luôn có khuynh hướng bành trướng
nhờ thu tích nơi mình tri thức, tiền bạc, khả năng. Cả kinh nghiệm, tuổi tác,
đạo đức, chức vụ, cũng có thể làm cái tôi xơ cứng và khép lại.
Như viên đá
cuội, trải qua nhiều thời gian, được sóng biển mài giũa thành viên đã nhẵn
nhụi, tôi cần nỗ lực liên tục trong thời gian, để giữ cho cái tôi nhỏ lại,
khiêm hạ trước Thiên Chúa, cởi mở trước anh em.
Khi chúng ta
tập tành nhân đức, khổ luyện bản thân, hy sinh và từ bỏ, hủy mình ra không,
giữ luật Chúa, trung thành sống theo lời Chúa dạy…, đó là cách chúng ta nép
mình qua cánh cửa hẹp, là cách chúng ta thao luyện bản thân để đạt tới ơn
cứu độ đời đời.
Thánh Phaolô
ví cuộc hành trình tiến về bến bờ hạnh phúc ấy như một cuộc chạy đua, như
người lực sĩ, trước khi ra thao trường thi đấu, họ cần phải thao luyện, tập
dược thường xuyên, mới có thể hy vọng đạt huy chương.
Thánh Phaolô
còn nói về chính sự khổ luyện của bản thân: “Tôi đã chiến đấu trong cuộc
sống chính nghĩa; đã chạy đến cùng đường; kiên vững trong lòng tin. Giờ đây,
triều thiên công chính được dành sẵn cho tôi, và Thiên Chúa, Đấng phán xét
chí công, sẽ hoàn lại cho tôi trong ngày ấy, không chỉ cho tôi mà thôi,
nhưng còn cho hết mọi người đã đầy lòng mến yêu trông đợi Ngài xuất hiện”
(2Tm 4, 6-8).
Cuộc đời có
biết bao nhiêu cám dỗ và lôi cuốn, đòi ta phải chiến đấu cam go. Chỉ khi can
đảm, không thỏa hiệp hay nhân nhượng với kẻ thù, không để mình sa vào lôi
cuốn của bóng tối, ta mới có thể hoàn thành xuất sắc cuộc đời mình như thánh
Phaolô.
Ta đừng để
đến ngày kia, khi trình diện trước tòa Chúa, lại bị Chúa chối rằng: “Ta
không biết các anh từ đâu đến. Cút đi cho khuất mắt ta, hỡi tất cả những
quân làm điều bất chính!” (Lc 13, 27).
Bởi dù hôm
nay chúng ta vẫn dự lễ, rước lễ, nghe giảng, tĩnh tâm... nhưng chúng ta vẫn
cứ trơ trơ, xơ cứng và không thay đổi, không để Chúa đi vào đời mình.
Vì thế, dù
ta có thực hành nhiều việc đạo đức, Chúa vẫn không quen biết ta, và ta vẫn
xa lạ trong mắt Chúa.
Tóm lại, Ðời
sống Kitô hữu là một cuộc chiến đấu liên tục. Chiến đấu để qua cửa hẹp nhờ
bỏ cái tôi ích kỷ, và luôn ý thức để thắng cám dỗm, để tiến về phía thiêng
liêng, luôn biết hăng hái đi về phía trước trong sự khiêm nhu và cậy dựa vào
sức mạnh của ơn Chúa ban.
Ước gì một
ngày kia, từng người chúng ta được gọi về trình diện trước tôn nhan Chúa,
đều được Chúa vui mừng khen ngợi: “Ðây là đầy tớ tốt lành và trung tín… hãy
vào hưởng sự vui mừng của chủ ngươi” (Mt 25, 21).
Tác giả:
Lm. JB Nguyễn Minh Hùng
|