QUÀ TẶNG TIN MỪNG:
Thứ Hai tuần XXVII TN năm
lẻ
Lm Giuse Nguyễn Văn Nghĩa
–
Ban Mê Thuột.
Kính mời theo dõi video tại đây:
https://bit.ly/3uYFh3B
(xem
Lc 10,25-37)
Vốn
biết người thông luật khi hỏi rằng làm gì để được sự sống đời đời là muốn thử
mình nên Chúa Giêsu đã khôn khéo dẫn chuyện để ông tự trả lời qua giới luật yêu
thương, “mến
Chúa và yêu người”. Tuy nhiên sau đó vì muốn bào chữa cho mình ông ấy hỏi tiếp: Nhưng
ai là anh em của tôi? Bấy giờ Chúa Giêsu đã kể câu chuyện dụ ngôn người
Samaritanô nhân hậu để minh họa thế nào là sống đạo yêu thương. Và Chúa Giêsu
đã hỏi ông ta một câu xem ra rất dễ trả lời bằng ngôn từ nhưng không dễ để thực thi bằng hành
động cụ thể: “Theo ông
nghĩ, ai trong ba người đó (ngài tư tế, vị trợ tế, người Samaritanô) là anh em
của người rơi vào tay bọn cướp?”
Chúa
Giêsu đã thầm nhắc nhở vị thông luật là hãy đảo chiều câu hỏi của ông ta trước
đó. Thay
vì hỏi ai là anh em của tôi thì phải tự hỏi tôi phải làm người anh em của ai
đây? Đã nghe câu chuyện dụ ngôn
“người Samaritanô nhân hậu” thì câu trả lời không quá khó vì đó là những ai
đang cần đến tình yêu của tôi cách cụ thể qua tấm lòng nhân (động lòng xót
thương), qua đôi chân (tiến lại gần), qua đôi tay (băng bó vết thương…) và qua
cả hầu bao của mình nữa (hai quan tiền trao cho chủ quán trọ). Tình yêu thực sự thì đòi
hỏi đến cùng và trọn vẹn. Người Samaritanô nhân hậu còn nói là nếu còn thiếu bao nhiêu
trong khoản phí chữa bệnh thì hôm sau khi trở lại sẽ thanh toán hết cho chủ
quán trọ.
Tin
Mừng tường thuật câu kết của Chúa Giêsu: “Ông cũng hãy đi và làm như vậy”. Để
được hạnh phúc vĩnh cửu, được sự sống đời đời thì hãy làm người anh em, chị em
thực sự của những ai đang cần đến tình yêu liên đới, chia sẻ, đỡ nâng của chính
mình. Và để tình yêu này thành hiện thực thì ắt cần phải có động thái “ra đi” theo nhiều chiều kích. Ra đi khỏi tình trạng an thân
thủ phận có lẽ là điều kiện đầu tiên để có thể sống yêu thương. Xin có đôi nghĩ suy về
chiều kích này.
Lối
sống ích kỷ chỉ biết bản thân mình quả thật rất khó qua mặt thiên hạ và dường
như ngay cả bản thân mình lòng cũng chẳng được bình an. Tuy nhiên nhiều kiểu sống an thân thủ phận
thì lại dễ qua mặt tha nhân và có khi với cả chính mình với nhiều lý lẽ xem ra
khá hợp lý. Vị
tư tế trong câu chuyện Chúa Giêsu kể rất có thể tự trấn an lương tâm với việc
giữ luật khi chu toàn nghĩa vụ tư tế (tránh bị ô uế vì tiếp xúc với máu?). Vị
trợ tế cũng có thể tự biện bạch với lẽ khôn ngoan rằng phải cẩn trọng trước
nhiều thủ đoạn “giăng mồi” của kẻ cướp vùng hẻo lánh này.
Trước
nỗi khổ của đồng loại trong nhiều nghịch cảnh, chẳng hạn hoàn cảnh dịch bệnh
Côvid hôm nay, phải chăng đã và đang có đó nhiều lý lẽ xem ra khá hợp lý để biện mình
cho việc “không ra đi”, thiếu dấn thân của chúng ta? Phải chăng có đó một nguyên nhân sâu xa nằm ẩn
sâu dưới nhiều lý lẽ “hợp lý” ấy là tâm trạng muốn an thân, thủ phận? Ngôn sứ Giona trong bài
đọc thứ nhất dù
có ra đi lên tàu, nhưng lại đi hướng ngược với hướng Chúa sai ông. Phải chăng ngôn sứ sợ
phải đối diện với nhiều bất trắc khi rao giảng cho vua quan, dân thành Ninivê,
thủ đô của đế quốc Syria đang đô hộ nước mình? Tìm kiếm sự an thân, ngôn
sứ Giona dám to gan qua mặt cả Thiên Chúa!
Một
biểu hiện của sự ra đi khỏi tình trạng an thân, thủ phận đó là can đảm “liều
một chút”. Trong
tình yêu thì luôn có động thái liều. Quá cẩn trọng, quá cân nhắc đắn đo thì thật khó mà sống đạo yêu
thương, sống tình liên đới. Chắc
hẳn vị Samaritanô trong câu chuyện Chúa Giêsu kể, ít nhiều cũng biết những
trường hợp bọn cướp đã giăng mồi nhử trên quãng đường này. Thế nhưng khi đã chạnh lòng thương
thì ông ta vượt qua mọi tính toán cân nhắc để rồi liều lĩnh xuống khỏi lưng lừa
tiến đến nạn nhân thực thi các nghĩa cử ân tình đến nơi đến chốn.
Trong
hoàn cảnh dịch bệnh hiện nay, ngoài hình ảnh các y bác sĩ và nhân viên y tế
tuyến đầu, thì hình ảnh các tình nguyện viên của các tôn giáo, đoàn thể xã hội
là một lời khẳng định: “Không dám liều thì đừng nói yêu”. Quả thật trong phận người
bình thường thì ai cũng sợ, cũng lo khi ở trong tình trạng “phải liều”. Tuy
nhiên điều
đáng lo, đáng phải sợ hơn cả là khi nỗi sợ, nỗi lo này lại được khoác chiếc áo là sự cẩn trọng, là sự
khôn ngoan và cả những luật lệ, những quy định lễ nghi tôn giáo.
Với
tuổi đời đã tám mươi tư và sức khỏe không mấy dồi dào (vừa qua một cuộc phẫu
thuật đại tràng), thế mà Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã dám liều ra đi để sống đạo
yêu thương tận Hungari và Slovakia. Phải chăng căn nhà riêng của tôi, căn nhà xứ hay căn phòng thánh
còn là pháo đài giữ chân các Kitô hữu trong sự an thân vớí nhiều lý do nào đó
thoạt nghe khá hữu lý nhưng thực ra không vắt được một chút giọt tình?
Lm Giuse
Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột
Hẹn gặp lại