QUÀ TẶNG TIN MỪNG:
Chúa Nhật cầu bình an qua
cơn đại dịch
(17.10.2021)
Lm Giuse Nguyễn Văn Nghĩa
–
Ban Mê Thuột.
Kính mời theo dõi video tại đây:
https://bit.ly/3lJQtOM
Lời Chúa Giáo Hội dọn cho chúng ta nghe
trích đọc trong Chúa Nhật mà Giáo Hội Công Giáo Việt Nam đặc biệt xin ơn bình
an trong thời gian đại dịch Côvid 19 này khởi đi từ bài đọc thứ nhất trích sách
Ai Ca. Hai từ Ai Ca như đã nói lên khá rõ về nội hàm muốn trình bày là lời ca
bi ai của con người dâng lên Thiên Chúa. Cuộc
đời con người nhuốm đầy sự khổ ải. Anh
chị em Phật tử xem “đời là bể khổ”. Dù không quá bi quan nhưng Kitô
hữu vẫn chân nhận thực tiễn như Lời Chúa Giêsu đã từng nói: “Ngày nào có cái khổ của ngày ấy” (Mt 6,34).
Chuyện đời cha ông chúng ta kinh nghiệm: “Phúc
bất trùng lai. Họa vô đơn chí”.
Cảnh khổ ải mà nhân loại đang phải vất
vả long đong hôm nay đó là đại dịch Côvid 19. Nỗi khổ đau không dừng lại ở những
người vướng phải con virus corona trong khi tuổi đã già hoặc có mắc bệnh nền mà
còn cả nơi nhiều người thân của họ. Cảnh khổ đau còn lan qua cả xã hội với nỗi
lo sợ canh cánh bên mình không biết khi nào mình dính phải virus. Nỗi khổ càng
tăng lên nơi này nơi kia vì sự đình trệ các mối tương quan xã hội, đình trệ sản
xuất kinh doanh, nhất là nhiều kiểu cách “chống dịch” thiếu khoa học, thiếu
tình người. Và nhiều chuyên gia tâm lý còn cảnh báo về nỗi khổ của con người
đang và sẽ phải gánh chịu lâu dài được gọi tên là hệ quả côvid và hậu côvid:
tâm thần căng thẳng (stress); sự trầm uất…
Trong mọi hoàn cảnh thuận
nghịch, Kitô hữu luôn được mời gọi hãy gắn bó với Thiên Chúa. Cách riêng trong cơn khốn khó của cảnh
đại dịch này chúng ta cần phải đặt niềm tin và sự phó thác vào bàn tay đầy
quyền năng và tình yêu của Đấng mà chúng ta tuyên
xưng là Cha. Giáo Hội cho chúng ta nghe trích đọc bài Tin Mừng tường
thuật câu chuyện các tông đồ đang lâm cơn khốn khó trên biển hồ vì sóng to gió
lớn và khi họ cầu cứu Thầy Giêsu thì Ngài đã ra tay uy quyền che chở họ bằng
cách truyền phán cho gió yên, biển lặng (x. Mc 4,35-41).
“Ngài là ai mà cả gió và
biển đều vâng lệnh Ngài?”
Đã theo Thầy Chí Thánh một thời gian khá lâu, đã từng chứng kiến quyền năng của
Thầy trên bệnh tật và các thần ô uế, thế mà giờ đây khi thấy Thầy truyền cho
gió trời, sóng biển yên lặng thì các tông đồ vẫn kinh ngạc đến sững sờ. Thầy là
ai mà có quyền lực trên cả thế giới tự nhiên? Chỉ
đến sau biến cố phục sinh của Ngài thì các tông đồ mới xác tín Thầy là Thiên
Chúa thật, Con Một của Cha trên trời, là hình ảnh của Đấng dựng nên vũ trụ đất
trời.
Chúng ta vốn dễ sững sờ trước quyền năng
phi thường của những ai đó. Thế nhưng nhiều khi chúng ta ít kinh ngạc trước tấm
lòng của người này người kia. Các tông đồ kinh ngạc vì thấy Thầy phán một lời
gió biển liền yên lặng. Sao các ngài không kinh
ngạc vì dù thuyền chòng chành, nước đã ập vào thuyền, thuyền sắp chìm mà Thầy
vẫn ngủ say? Chắc hẳn một lúc nào đó sau này, các tông đồ mới cảm
nghiệm tấm lòng yêu thương vô bờ của Thầy. Vì yêu thương nhân loại đang khốn
khổ tư bề vì bệnh tật, vì quỷ ám, vì thiếu người giảng dạy, Thầy Giêsu đã vất
vả lao nhọc ngày đêm đến độ không còn thời giờ ăn uống và nghỉ ngơi, thậm chí
người thân lầm tưởng Ngài đã mất trí. Sóng to gió lớn, nước tràn vào thuyền,
thuyền sắp chìm, nhưng Đấng đã tự nguyện
ôm lấy mọi bệnh hoạn tật nguyền của nhân gian vẫn đang “ngủ say như chết”, tất
cả chỉ vì quá lao tâm và tổn sức. Chân dung
Thiên Chúa toàn năng và đầy lòng thương xót đã nên hữu hình nơi Chúa Giêsu
Kitô.
Cùng với thánh Phaolô tông đồ mong sao
chúng ta có được sự xác tín rằng: “Không, không
có gì tách chúng ta ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa, trong Chúa Kitô”
(Rm 8,39). Cùng với tác giả Thánh Vịnh chúng ta
xác tín rằng nếu không yêu thương chúng ta thì Thiên Chúa dựng nên chúng ta làm
gì. Nếu không yêu thương thế gian
thì sao Ngài lại phó ban chính Người Con Một cho thế gian? Thiên Chúa là Tình
Yêu. Người cũng là Đấng quyền năng vô cùng. Thế thì tại sao biết bao lời khẩn
cầu trong cơn đại dịch như vẫn chưa thấu tới tai Ngài? Trong lịch sử nhiều
triết gia đã vì hiện tượng này nên đã chọn quan điểm “vô thần”, chẳng hạn như
Jean-Paul Satre, Albert Camus…
Thiên Chúa mãi hiện diện
với nhân trần. Khi sai Con
Một vào trần gian trong kiếp người thì hẳn Ngài muốn tỏ bày thánh ý rằng Ngài
muốn chúng ta, tạo vật cao trọng nhất trong các
loài hữu hình vốn đã được dựng
nên theo hình ảnh của Ngài hãy làm cho Danh Ngài cả sáng như Chúa Giêsu, Đấng
luôn tự xưng là Con Người. Và nếu có chút niềm tin chắc hẳn chúng ta sẽ nhận ra sự hiện diện của Đấng Toàn Năng và
đầy lòng xót thương nơi nhiều tâm hồn đang quảng đại hiến thân vì tha nhận
trong cơn đại dịch này. Không chỉ
là hình ảnh các quan chức Chính phủ xông xáo nơi này nơi kia, các y bác sĩ ở
tuyến đầu hay các tình nguyện viên mà có đó nhiều nhà khoa học miệt mài lo cho nhân
loại trong các phòng thí nghiệm âm thầm, có đó nhiều tâm hồn bé mọn với những
việc nhỏ nhặt vô danh qua việc vệ sinh, khử trùng và có đó rất nhiều người hy
sinh cùng với lời khẩn nguyện chân thành... Tất cả là vì một cuộc sống bình yên
cho nhân loại vượt qua cơn đại dịch.
Vững tin vào tình yêu và quyền năng của Thiên
Chúa, bạn và tôi, chúng ta làm được gì để cho
Danh Cha cả sáng, để cho tha nhân cảm nhận rằng Thiên Chúa mãi đồng hành với
nhân loại, đặc biệt trong những
hoàn cảnh khổ đau như Chúa Giêsu ngày xưa ở cùng các môn đệ? Bằng thái độ và
hành động cụ thể ước gì chúng ta có thể nói như thánh tông đồ dân ngoại rằng: “Tôi sống mà không phải là tôi sống, nhưng chính Chúa
Kitô đang sống trong tôi” (Gl
2,20).
Lm Giuse
Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột
Hẹn gặp lại