(Chúa
Nhật XXXI TN C)
Xưa lẫn nay, nhiều nơi trên thế giới,
hạng người bán thân nuôi miệng thường được gắn liền với hạng người dắt mối, bảo
kê được gọi là ma cô. Trong khi nhóm trước kiếm tiền bằng thân xác mình thì
nhóm sau lại kiếm tiền trên thân xác kẻ khác. Đọc Tin Mừng chúng ta thấy nhóm
người thu thuế thường được gắn liền với phường bán thân nuôi miệng. Dưới cái
nhìn này thì người thu thuế chẳng khác gì phường ma cô mà còn tệ hại hơn nhiều
vì họ kiếm tiền trên xương máu của nhiều người, đó là không chỉ thu thuế để
phục vụ cho đế quốc cai trị mà còn thường thu quá mức ấn định để làm giàu cho
mình.
Thánh sử Luca là một lương y thì có lẽ
nhiều người biết. Nhưng trong số các con bệnh của ngài ngày xưa phải chăng có
nhiều người thu thuế, thì ít ai dám khẳng định. Thế mà dường như thánh sử có vẻ
đề cao tình thương của Thiên Chúa trên nhóm người này. Vừa mới tường thuật câu
chuyện dụ ngôn hai người lên đền thờ cầu nguyện để cảnh tỉnh thói tự cao tự đại
của người biệt phái và ngược lại khen ngợi sự khiêm nhu chân thành của người
thu thuế xong thì lát sau đó ngài tường thuật hành vi hoán cải rất “anh hùng”
của ông Giakêu, một thủ lãnh các người thu thuế.
Thử hỏi vì sao hay nhờ đâu mà ông Giakêu
có sự đổi thay xem ra ngoạn mục như vậy? Chắc hẳn việc đổi thay của Giakêu
không phải là hành vi bột phát cách ngẫu hứng. Tin Mừng tường thuật rằng: “Ông
Giakêu đã tìm cách để xem cho biết Đức Giêsu là ai”. Đây là một khao khát có
thể nói là cháy bỏng mang tính bức thiết đối với ông đến nỗi ông đã không e
ngại về cái thân thế, vai vế như là ngược với tầm vóc của mình để rồi leo lên
một cây sung. Chọn được một cây sung nằm trên con đường Chúa Giêsu sẽ đi qua
thì quả là đã có sự tính toán. Như thế chúng ta có thể luận suy rằng những lời
giảng dạy và việc làm của Chúa Giêsu đã đánh thức lương tri của ông Giakêu
khiến ông phải không ngừng suy xét về thái độ sống cũng như những việc làm của
ông. Tâm hồn ông Giakêu được ví như mảnh đất đã được cày xới đang chờ hạt giống
gieo xuống.
“Khi Đức Giêsu tới chỗ ấy, thì Người nhìn
lên và nói với ông: “Này ông Giakêu, xuống mau đi, vì hôm nay tôi phải ở lại
nhà ông” (Lc 19,5). Với một thân hình thấp bé và thế nào cũng mập mạp vì là
người giàu có, lại ở trên cây cao thì thế nào ông Giakêu cũng tìm cách ẩn mình
dưới những tàng lá cây sung. Thế mà Chúa Giêsu vẫn thấy ông và Người lại gọi
đích danh của ông. Nếu Giakêu là một thiếu nhi thì chắc sẽ giật mình té xuống
đất không chừng vì cảnh tình như bị bắt quả tang tại trận cách bất ngờ.
Lạy Chúa, Ngài dò xét con và Ngài biết
rõ, biết cả khi con đứng con ngồi. Con nghĩ tưởng gì, Ngài thấu suốt từ xa, đi
lại hay nghỉ ngơi, Chúa đều xem xét, mọi
nẻo đường con đi, Ngài quen thuộc cả…(Tv 139). Có thể ông Giakêu không thuộc,
nhưng ông đang cảm nghiệm cách sâu xa lời Thánh Vịnh trên đây. Dù có trốn biệt
ở đáy âm ty hay bay lên chốn cao xanh cũng không thể “khuất được thánh nhan”.
Thánh giáo phụ Âugustinô cũng có cảm nghiệm này: “Chúa biết con hơn cả con biết
con”.
Chúa biết mỗi người chúng ta. Chúa biết
chúng ta chỉ là tro bụi. Thế mà Chúa biết không phải để loại bỏ nhưng để gắn bó. “Hôm nay, tôi phải
lưu lại nhà ông”. Một lời ngỏ với đôi bàn tay tin tưởng chìa ra và cả với một
tấm lòng khoan dung nhân hậu. Tình yêu của Thiên Chúa vượt quá tầm luận lý của
con người. Cụ thể, nhiều người lúc bấy giờ đã xầm xì bàn tán lẫn thắc mắc: “Nhà
người tội lỗi mà ông ấy cũng vào trọ!”
Có phải chúng ta xứng đáng, rồi Chúa mới
ngự vào hay nhờ Chúa ngự vào thì chúng ta mới nên xứng đáng? Câu hỏi quả không
khó để trả lời. Cả tầng trời cao xanh này hay bất cứ chốn cung điện nguy nga
sơn son thếp vàng nào cũng chẳng thể xứng đáng làm nơi Thiên Chúa ngự. “Lạy
Chúa con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con…” Mẹ Giáo hội đã lấy lại lời của viên
đại đội trưởng Rôma ngày nào để cho đoàn tín hữu thân thưa trước khi hiệp Lễ
hầu nhắc nhớ mọi người sự thật này: Không một ai trên trần gian này xứng đáng
để Thiên Chúa ngự vào. Nhưng trái lại, ở đâu có Thiên Chúa ngự đến thì ở đó sẽ
trở nên xứng đáng. Giakêu đã nên xứng đáng là nhờ Chúa Kitô đoái thương ngự
đến.
Sự thật này đã được minh chứng bằng
quyết định vừa anh hùng vừa quảng đại của Giakêu: “Thưa Ngài, đây nửa phần tài
sản của tôi, tôi cho người nghèo; và nếu tôi đã chiếm đoạt của ai cái gì, tôi
xin đền gấp bốn”(Lc 19,8). Quả thật không phải vì cảnh vật lung linh rực rỡ mà
mặt trời mọc lên, nhưng nhờ mặt trời mọc lên nên cảnh vật mới trở nên rực rỡ
lung linh. Một sự đổi thay thật ngoạn mục. Trong tình yêu và quyền năng của
Thiên Chúa thì không có sự gì là không thể. “Hôm nay, ơn cứu độ đã đến cho nhà
này, bởi người này cũng là con cháu tổ phụ Abraham”. Abraham là tổ phụ, là cha
của các kẻ tin. Lòng tin của Giakêu đã cứu chữa ông. Lòng tin của ông vào tình
yêu của Giêsu đã khiến ông được chữa lành và nên mạnh mẽ trong đức công bình
lẫn trong tình bác ái.
Những sự tốt đẹp diệu kỳ xảy ra là nhờ
Chúa đến. Chúa đã đến với con người, với từng người, nhưng Người vẫn đứng ngoài
cửa và gõ. Ai nghe tiếng Người và mở cửa thì Người sẽ vào nhà người ấy và dùng
bữa với họ (x.Kh 3,20). Vấn đề đặt ra là chúng ta có mở cánh cửa tâm hồn với
khát mong thay đổi như Giakêu chăng? Dĩ nhiên khát mong thay đổi ấy cần được đốt
nóng bằng niềm tin vào tình yêu và quyền năng của Đấng “đến để tìm và cứu những
gì đã mất” (Lc 19,10).
Xin cùng nhau trả lời những câu hỏi sau:
Bạn,
tôi, chúng ta có tin Chúa yêu thương chúng ta hết lòng không?
Bạn,
tôi, chúng ta có tin Chúa có thể làm mọi sự tốt lành cho chúng ta không?
Bạn,
tôi, chúng ta có thực lòng muốn thay đổi, muốn nên tốt hơn, nên thánh thiện hơn
bằng việc đón Chúa đến ở cùng?
Tiếp nhận Chúa qua Lời của Người, qua
các Bí tích, qua các Đấng bậc trong Giáo hội dẫu rằng có đó nỗ lực gắng công,
tuy nhiên tiếp nhận Chúa qua người anh chị em bé mọn, nghèo hèn, cô thế đang
sống quanh ta mới thực sự là vấn đề.
Lm
Giuse Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột