Nếu gã nhớ không lầm, thì hình như Phạm
Quỳnh có viết trên “Nam Phong Tạp Chí” như sau:
- Dân An Nam ta cái gì cũng cuời. Vui cũng
cuời, mà buồn cũng cuời.
Ăn theo chiều hướng ấy, gã bèn suy ra rằng
:
- Dân An Nam ta cái gì cũng cười. Động một
tí là vén môi cuời tồ tồ.
Đây cũng có thể là một điểm khác biệt giữa
ta và tây.
Ngày nọ, có một linh mục người Canada trịnh
trọng thông báo cho đám học trò của mình như sau :
- Tôi rất lấy làm đau buồn báo tin cho các
anh hay, cha Bolumburu của chúng ta mới qua đời…
Vừa nghe tới đây đám học trò bèn cười ồ
lên, khiến cho vị linh mục người Canada ấy giận tới mức đỏ mặt
tía tai, bỏ cái một về phòng của mình :
- Tôi không hiểu được tại sao các anh lại
vô duyên đến thế. Trong khi tôi báo một tin buồn thì các anh lại
cười ồ.
Đám học trò bèn phải cả tiếng lại dài hơi
cắt nghĩa cho vị linh mục người Canada ấy hiểu rằng :
- Chúng con cười, không phải vì tin buồn
được cha loan báo, nhưng chúng con cười chỉ vì tên gọi Bolumburu
nghe kỳ quá…
Miết rồi vị linh mục người Canada ấy mới
hiểu và cảm thông cho cái cười của người An Nam mình.
Mở tự điển tra cứu, gã ghi nhận được hai
nghĩa chính của động từ cuời :
Nghĩa thứ nhất theo “Việt Nam tự điển” của
Lê Văn Đức, thì cười là động tác nhích môi, hé miệng, nhe răng,
phát ra tiếng hay không phát ra tiếng, để bày tỏ sự vui mừng hay
một một ý tứ gì đó. Tuy nhiên, hai chữ “nhe răng” ở đây xem ra
bất ổn vì còn đâu nữa vẻ đẹp của những nụ cười mỉm chi, chẳng
hạn như cái mỉm cười đầy vẻ bí ẩn đã được Léonard de Vinci diễn
tả qua tác phẩm “La Joconde”. Gã thấy nàng Monna Lisa đâu có…nhe
răng.
Còn theo tự điển “Larousse” của Pháp, thì
cười là hành vi biểu lộ niềm vui bằng cách chuyển động môi miệng
và thường phát ra tiếng.
Tiếng Việt Nam của chúng ta rất phong phú,
để diễn tả ý nghĩa thứ nhất này, gã đếm được cả thảy 80 kiểu
cuời khác nhau, như cười duyên, cười giòn, cười khúc khích, cười
chúm chím, cười ruồi, cười toe toét, cười tủm tỉm, cười xòa…
Nghĩa thứ hai cũng theo “Việt Nam tự điển”
của Lê Văn Đức, thì cười là chê bai, chế nhạo, khinh khi, đe
dọa, thái độ có khi tỏ ra bên ngoài bằng tiếng cười và vẻ mặt,
có khi lại dấu kín trong lòng :
- Cười người chớ có cười lâu,
Cười người hôm trước, hôm sau người cười.
Cũng trong ý nghĩa thứ hai này, gã đếm được
gần hai mươi kiểu cười khác nhau, như cười gằn, cười khảy, cười
mỉa, cười nhạo, cười thầm…
Trong khuôn khổ bài viết hôm nay, gã chỉ
xin bàn tới hành động cười với ý nghĩa thứ nhất mà thôi.
Trong một bài viết mang tựa đề “Chuyện lạ
về cười” được đăng trên báo “Kiến thức ngày nay”, tác giả cho
biết :
Vào ngày 03 tháng 01 năm 1962, một dịch
cười kỳ lạ đã bộc phát trong một trường học do các nhà truyền
giáo phụ trách tại một ngôi làng gần Bukoba, thuộc nước
Tanzanie, gần hồ Victoria.
Những triệu chứng đầu tiên là cười và khóc
xuất hiện ở những học sinh nam và nữ trong độ tuổi thiếu niên.
Bệnh phát ra đột ngột với những tràng cười dài từ vài phút đến
nhiều giờ, thậm chí kéo dài đến 16 ngày, bị ngắt quãng bởi những
đợt lắng dịu tạm thời. Ngay cả khi không cười, các bệnh nhân
cũng tỏ ra kích động, không thể tập trung ý chí. Những tiếng
cười cuồng loạn gây xáo trộn đến độ trường học phải đóng cửa vào
cuối tháng sáu.
Khi trở về làng, các bệnh nhân nữ lây
truyền bệnh cười cho bạn bè và người thân. Chỉ những người đàn
ông trưởng thành và dân làng có học vấn cao mới chống lại được
sự lây nhiễm này. Dù không làm chết người, căn bệnh cười ấy lan
tràn khắp vùng trong khoảng hai năm rưỡi.
Do không tìm ra một triệu chứng nào thuộc
về thể xác, những viên chức thuộc cơ quan y tế công cộng loại bỏ
nguyên nhân nhiễm trùng và đầu độc qua thực phẩm. Họ kết luận
cơn bệnh mang nguồn gốc tâm lý : có thể đây là trường hợp cuồng
loạn tập thể.
Những bệnh dịch tương tự từng bộc phát vào
thời trung cổ ở châu Âu. Liệu chúng ta có được miễn dịch chống
lại sự lây nhiễm của tiếng cười ? Hầu như không ai có thể nín
cười trước một màn trình diễn hài hước hay một vở kịch vui trên
truyền hình. Cái cười tước đi lớp vỏ bọc xã hội và văn hóa,
khiến chúng ta để lộ ra nền tảng sinh học đầu tiên trong những
họat động xã hội.
Những “dịch cười” như trên thật là họa hiếm
và rất ít khi xảy ra. Trong đời thường, hằng ngày chúng ta vẫn
cười và vẫn chiêm ngắm những nụ cười của bàn dân thiên hạ. Vậy
nụ cười đem lại những hậu quả nào và chúng ta phải cười ra làm
sao ? Đó là những vấn đề gã xin đề cập đến.
Trước hết, gã có thể xác quyết được rằng :
- Người là một con vật biết cười.
Hay như Rebelais đã nói :
- Cười là đặc tính của con người.
Thực vậy, để biểu lộ những tình cảm, con
vật thường sủa, thường hót, thường gầm gừ, thường vẫy đuôi hay
thường…nhảy cẫng lên. Chỉ con người mới biết biểu lộ tình cảm
của mình qua tiếng cười mà thôi.
Cũng trên báo “Kiến thức ngày nay”, thì
cách đây không lâu, Jaak Pansepp và Jeffrey Burdorf, hai nhà tâm
lý tại trường đại học Bowling Green State, bang Ohio bên Mỹ, đã
dành phần lớn thời giờ để làm một công việc khá ngộ nghĩnh, đó
là gãi nhẹ lông các chú chuột ở phòng thí nghiệm để làm cho
chúng…cười.
Họ đã sử dụng một máy khả dĩ ghi lại được
những âm thanh có tần số cao như của loài dơi và họ sửng sốt khi
thấy con chuột được “cù léc” thoạt đầu phát ra một tiếng kêu la
như khi bị kích thích tình dục. Nhưng sau khi cù hàng trăm lần
và ghi lại thì họ lại cho rằng đó là tiếng cuời khúc khích vì
khoái trá và vui thích. Sở dĩ như vậy vì họ muốn chứng minh cho
bàn dân thiên hạ thấy rằng loài chuột cũng biết cười rúc rích.
Thế nhưng, báo chí và mọi người thì lại cho
đó là một trò đùa để cười cợt. Vì thế cho tới bây giờ, nụ cười
và tiếng cười vẫn là một nét đặc sắc của con người, bởi vì chỉ
con người mới biết cười mà thôi.
Tiếp đến là giá trị của nụ cuời. Người xưa
đã bảo :
- Nhất tiếu thiên kim. Một nụ cuời đáng giá
ngàn vàng.
Câu nói này bắt nguồn từ một điển tích cũ
như sau :
U Vương đời nhà Châu là một ông vua hoang
dâm vô độ, lại rất say mê nhan sắc của Bao Tự. Thế nhưng, Bao Tự
suốt ngày buồn bã, chẳng bao giờ cười lên được một tiếng. Vì
thế, ông rất băn khoăn lo lắng, sẵn sàng làm đủ mọi trò và mọi
cách cốt sao đem lại cho Bao Tự một nụ cười.
Nghe nói Bao Tự thích nghe tiếng lụa xé.
Thế là ông liền truyền cho nội thị mở kho và mỗi ngày lấy ra
hàng trăm tấm lụa mà xé cho Bao Tự nghe, nhưng Bao Tự vẫn chẳng
cười.
Thất bại nhưng không tuyệt vọng, ông truyền
cho bá quan văn võ trong triều, ai có cao kiến chi làm cho Bao
Tự cười, dù chỉ một lần mà thôi, cũng sẽ được trọng thưởng ngàn
vàng. Quách Công bèn hiến kế : đốt lửa ở Ly Sơn và nổi trống dối
gạt các chư hầu, thế nào Bao Tự cũng cười.
Số là để phòng ngừa giặc Hung nô và rợ
Khương Nhung ở phía bắc tràn xuống kinh thành quấy nhiễu, các
đời vua trước đã cho xây những phong hỏa đài ở Ly Sơn và đặt
những cỗ trống lớn. Mỗi khi thấy lửa ở phong hỏa đài đốt lên và
nghe tiếng trống nổi dậy, các chư hầu biết đó là hiệu lệnh báo
động ở kinh đô có loạn, phải đến tiếp cứu.
Nghe theo lời Quách Công, U Vương đã phế bỏ
cả luật lệ của cha ông ngày trước, làm nhục chư hầu, để cốt được
tiếng cười của Bao Tự, lại còn đem ngàn vàng thưởng ban cho
Quách Công, kẻ đã bày kế giúp cho Bao Tự cười. Nhưng rồi sau
này, khi bị rợ Khương Nhung tấn công, U Vương truyền đốt lửa và
nổi trống ở Ly Sơn, nhưng chẳng chư hầu nào chịu đến tiếp cứu. U
Vương bị giết, còn Bao Tự thì bị bắt.
Có lẽ rút ra từ chuyện trên mà người xưa
còn bảo :
- Nhất tiếu khuynh thành, tái khuynh quốc.
Có nghĩa là cười…một phát thì nghiêng
thành, cười thêm…một phát nữa thì nghiêng nước, để nói lên rằng
đờn bà đẹp thường làm cho hư nhà hại nước là thế !!!
Nói như vậy thì chắc chắn sẽ bị coi là tiêu
cực và bôi bác, nếu không muốn nói là sẽ bị kết án là báng bổ
phe đờn bà con gái.
Thế nhưng, kinh nghiệm cũng cho thấy nụ
cười có khi còn đáng giá hơn cả ngàn vàng. Vì thế, người ta đã
mở những trường lớp để dạy…mỉm cười, để dạy…mần duyên.
Một thiếu nữ dự thi hoa hậu, nếu không có
được một nụ cuời tươi như nụ hồng thì khó mà được lọt vào những
cặp mắt cú vọ của ban giám khảo. Một cô gái phục vụ tại siêu
thị, mặt mũi lúc nào cũng nhăn nhó, không biết chiêu đãi “các
thượng đế” bằng những nự cuời của mình, thì làm sao bán được
hàng. Một trong những lý do khiến Thái Lan hấp dẫn được du khách
vì người Thái nào cũng sẵn sàng mỉm cười trước những người ngoại
quốc và đất nước họ thường được tuyên truyền và quảng cáo là “Xứ
sở của những nụ cười”.
Một kinh nghiệm khác cụ thể hơn đã được cha
ông chúng ta phát biểu như sau :
- Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ.
Kinh nghiệm này đã được giới y khoa từ cổ
chí kim, từ đông sang tây xác nhận. Thực vậy từ thời cổ đại, nụ
cười đã được coi như là một liệu pháp, một phương pháp trị liệu.
Hippocrate, ông tổ của ngành tây y, đã dùng nụ cười để chữa trị
cho những cái đau của thể xác và tinh thần.
Vào thế kỷ thứ hai, danh y Galien đã nhận
xét :
- Những phụ nữ vui tính lành bệnh nhanh hơn
những phu nữ u sầu.
Vào thời trung cổ Henri de Mandeville cũng
dùng nụ cười để chữa bệnh. Ông đánh giá nụ cười làm tăng thêm
sức khỏe cho cơ thể, trong khi sự buồn phiền làm cho sức khỏe bị
suy yếu.
Hiện nay, những nhà sinh lý học thừa nhận
một số tác dụng tích cực của tiếng cười như thư giãn, xoa bóp
nội tạng…Vì vậy, “liệu pháp cười” có thể giúp các bệnh nhân tìm
lại sức khỏe thể chất và tinh thần.
Bác sĩ người Pháp Pierre Vachet dùng nụ
cười làm phương pháp chữa bệnh cho các thân chủ của mình và ông
nhận thấy họ mau khỏi hơn những bệnh nhân khác. Thời xưa, những
anh hề thường chiếm một vị trí quan trọng bên cạnh các vị vua.
Vai trò của họ là
mua vui cho triều đình.
Gần đây, nhà báo Mỹ Norman
Cousins, tổng biên tập tờ Saturday Riview, khẳng định nhờ những
màn hài hước. ông được chữa khỏi bệnh viêm khớp đốt sống, một
chứng bệnh được coi như không chữa được. Ông nhận thấy rằng 10
phút cười giòn mang lại cho ông 2 giờ ngủ ngon không đau đớn và
ông đã kết luận :
- Nụ cười là một liều thuốc
mạnh tác động tích cực đến tinh thần, thể xác và cảm xúc của
chúng ta.
Người ta cũng thừa nhận một
cách khoa học rằng nụ cười kích thích các endorphine, một thứ
morphine tự nhiên sinh ra từ hệ thần kinh của chúng ta và có tác
dụng chống đau nhờ vào hậu quả gây tê…Ngoài ra, nụ cười còn ảnh
hưởng tới việc hô hấp, làm giãn nở phế nang, kích thích sự tiêu
hóa, trừ tiệt chứng táo bón. Nụ cười làm phát sinh adrénaline,
giúp chúng ta nhanh nhẹn và nhạy cảm, chống lại chứng trầm uất
và mất ngủ…
Ngày no, gã đi khám bệnh và
phát hiện mỗi trái thận đều có một cục sạn nhỏ. Gã bèn hỏi :
- Liệu có phải mổ để lấy ra
hay không ?
Bác sĩ trả lời :
- Vì nó nhỏ, nên không cần
phải mổ.
Gã hỏi thêm :
- Vậy tôi phải làm gì ?
Bác sĩ trả lời :
- Có ba việc cần phải làm
ngay : Thứ nhất là uống thuốc theo toa, thứ hai là uống nhiều
nước vì nước chảy đá mòn, thứ ba là đừng lo nghĩ nhưng hãy…cười
nhiều.
Chính vì thế có người đã
nói :
- Một ngày không cười là
một ngày vô ích nhất.
Và :
- Người hay vui cười mới
thực sự là người hiền lành.
Gã xin kể ra những lợi ích
của nụ cười bằng một sưu tầm như sau :
1- Cười là một thần dược
trị được cả bệnh thể xác lẫn bệnh tâm hồn.
2- Cười làm cho ta cởi mở
bao dung và có một tinh thần lạc quan yêu đời.
3- Cười làm tăng hồng huyết
cầu và lá lách hoạt động tích cực hơn.
4- Cười làm tăng sinh lực,
khiến ta vui vẻ lanh lợi và thêm lòng yêu thương.
5- Cười làm cánh cửa cảm
thông rộng mở thật dễ dàng với mọi người.
6- Cười mím, cười nụ, cười
ra tiếng làm khuôn mặt chúng ta dễ mến hơn.
7- Cười làm thư giãn các
bắp thịt trên mặt, tan biến những căng thẳng.
8- Cười làm toàn thân được
nhẹ nhàng thanh tịnh, thư thái và an lạc.
9- Cười giúp ta tránh được
tâm trạng cay đắng khổ đau, phản ứng kịp thời.
10- Cười giúp cho tâm hồn
lành mạnh và thêm khả năng sáng tạo mọi việc.
11- Cười nhiều giúp ta biết
tự kỷ có trách nhiệm và thực tế hơn.
12- Cười nhiều tránh được
buồn nản, dễ thành công vì tiếng cười là trí tuệ.
13- Cười là khoảng cách
ngắn nhất giữa hai tâm hồn, là biết nghệ thuật sống.
14- Cười dễ vui theo cái
vui của người khác, hoan hỉ như mình thành đạt vậy.
15- Cười có thể làm tan di
nỗi bực mình, buồn phiền của người đối diện.
16- Cười giúp ta vui sống
hiện tại, quên hết quá khứ và lo lắng về tương lai.
17- Cười giúp ta trở về với
chính mình, tức là thực sự trở về đời sống mới.
18- Cười có nhiều lợi ích
cho ta về sức khỏe, tinh thần và cảm xúc tâm linh.
19- Cười giúp hồn nhiên
tươi sáng,có nhiều khả năng chống lại bệnh tật.
20- Cười giúp các tế bào
loại T trong máu tăng lên, có sức đề kháng mạnh.
21- Cười làm giảm phong
thấp, các khớp xương đỡ bị sưng và chống sưng.
22- Cười làm giảm các chất
hóc môn (Cortisone) trong thận, sẽ sống khỏe hơn.
23- Cười tránh được nhức
đầu, đau tim, cao huyết áp và mỡ trong máu.
24- Cười giúp tống khứ các
khí dơ, thêm nhiều dưỡng khí cho bộ não thông minh.
25- Cười làm tăng máu,
chống viêm khớp, làm con người luôn tỉnh táo.
26- Cười tạo điều kiện cho
ánh sáng nội tâm thể hiện, thấu suốt mọi sự vật.
27- Cười giúp những nét
phiền muộn tan biến, gương mặt trở nên tươi trẻ ra.
Cũng trong chiều hướng ấy
mà rải rắc khắp nơi trên thế giới, người ta đã bắt đầu tổ chức
những “festival cười”.
Tại Đan Mạch, cứ đến Chúa
nhật thứ hai của tháng giêng là mọi người lại tụ tập về quảng
trường Town Hall của thành phố Copenhagen để…cười sảng khóai.
Câu lạc bộ cười lần đầu
tiên được sáng lập ở Bombay năm năm trước đây bởi bác sĩ tâm lý
Ấn Độ Madan Kataria. Tiếng tốt về câu lạc bộ này đã nảy sinh ra
một ý tưởng tương tự ở anh công nhân quảng cáo thất nghiệp Đan
Mạch, Jan Thygesen Poulsen. Và anh ta đã trở thành người khởi
xướng câu lạc bộ cười ở đất nước này.
Tại Québec bên Canada, từ
nhiều năm nay đã xuất hiện “festival chỉ để cười”. Tại festival
này, mọi người đều có đủ thời giờ để lập cho mình một kiểu cười
chẳng giống ai. Tại Pháp cũng rộ lên “Festival hóm hỉnh” ở
Seine-et-Marne. Và mới đây hồi cuối tháng 6 năm 2005 tại Hồng
Kông, người ta cũng đã tổ chức đại hội…cười.
Tuy nhiên, có một điều khác
cũng không kém phần quan trọng, đó là hãy đem lại cho người khác
những nụ cười lành mạnh, bởi vì chính những nụ cười này sẽ đem
lại cho họ niềm an ủi trong những khi đau khổ và niềm khích lệ
trong những lúc tuyệt vọng.
Trong một trại phong nọ,
các bệnh nhân hầu như bị quên lãng. Họ sống lầm lũi trong đau
khổ cả thân xác lẫn tâm hồn. Những tháng ngày còn lại trên trần
gian chỉ là khoảng thời gian vô vọng, buồn tẻ và cô đơn. Duy chỉ
có một người đàn ông luôn mỉm cười vui tươi.
Vị nữ tu chăm sóc bệnh nhân
hết sức ngạc nhiên và cố tìm hiểu nguyên nhân. Cuối cùng vị nữ
tu này cũng khám phá ra được lý do, đó là mỗi ngày đều có một
phụ nữ thập thò ngoài hàng rào chờ người đàn ông đến và bà nở
một nụ cười thân ái, trìu mến, đầy yêu thương dành cho ông.
Người đàn ông ngày ngày ra gần đó để đón nhận nụ cười ban sức
mạnh và tạo niềm hy vọng như hoa xuân đón ánh mặt trời, như cây
cỏ hứng giọt sưong mai. Khi vị nữ tu đến gần, người đàn ông
nói :
- Vợ tôi đấy.
Sau một lúc yên lặng, ông
ta nói tiếp :
- Trước khi vào đây, cô ấy
đã cố chạy chữa cho tôi. Một thầy lang đã cho tôi một loại dầu
và mỗi ngày cô ấy thoa lên mặt tôi. Cô ấy cũng không quên chừa
lại một khoảng nhỏ để đặt vào đó một nụ hôn. Nhưng rồi tất cả
đều vô hiệu, người ta đã đưa tôi vào đây. Cô ấy đã không bỏ tôi
đơn độc, trái lại mỗi ngày cô ấy đều đến để mỉm cười với tôi,
mang lại cho tôi sinh khí để sống. Nhờ thấy cô ấy mỗi ngày mà
tôi còn ham sống và như sơ đã thấy đấy, tôi đã sống rất vui
tươi.
Để kết luận gã xin kể lại
một mẩu chuyện nho nhỏ :
Có một anh hề chết đi và
được đưa lên trước tòa Chúa để chịu phán xét. Chúa hỏi :
- Anh đã làm được những gì
trong cuộc sống ở trần gian.
Anh ta lo toát cả mồ hôi
hột vì thấy mình chẳng làm nên trò trống chi cả. Anh ta bèn thưa
lên :
- Lạy Chúa, con chỉ làm cho
người ta cười mà thôi.
Chúa liền phán :
- Này con, hãy vào lãnh
nhận phần thưởng đã được sắm sẵn cho con, vì khi con làm cho
người ta cuời và vui sướng, thì đó là con đã làm cho chính Ta
cười và vui sương rồi đó.
Như vậy, muốn được hạnh phúc ở đời này cũng như ở đời sau, chúng
ta hãy cười…và cười luôn mãi, đồng thời cũng đừng cố gắng đem
lại cho người khác những nụ cười trong sáng.
Gã
Siêu
gasieu@gmail.com
|