Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
Gs. Nguyễn Văn Thành
Bài Viết Của
Gs. Nguyễn Văn Thành
Khi nào Quê Hương là một cơ cấu bệnh hoạn?
Nguy cơ Tự Bế (nơi trẻ em từ 0 đến 7 tuổi)
Khi nào Quê Hương là một cơ cấu bệnh hoạn ?
CON ĐƯỜNG BAO DUNG (trong Văn Hóa và Huyền Sử Việt Nam)
ÔNG ĐỒ SỘ

 

Tôi không biết tên thực của Ông là gì. Trẻ em quanh vùng gọi ông là "Ông Đồ Sộ".

Kỳ thực nhà cửa ông ở thật đồ sộ. Khu vườn bao quanh cũng đồ sộ. Mặt mũi, tay chân, áo quần, cái gì có liên hệ tới cuộc đời của ông  đều nhất loạt đồ sộ. Bên cạnh Ông Đồ Sộ, người vật đều nhỏ bé, tí hon, không đáng được ai chú ý. Và Ông Đồ Sộ cũng không thèm lưu tâm đến ai.

Trẻ em quanh vùng đồn thổi với nhau : Ông Đồ Sộ ăn những con gà đồ sộ, uống những ly rượu đồ sộ. Đi những bước đi đồ sộ. Nói những lời nói đồ sộ. Cho nên, hôm ấy, chúng nó đánh bạo rủ nhau đến thăm ông tại nhà, để ít nhất một lần hiểu được thế nào là cuộc đời đồ sộ của một con người đồ sộ, với bộ óc đồ sộ, trong một thân xác đồ sộ.

Rủi thay, khi trẻ em tập hợp đông đủ, xô cổng bước vào, ông Đồ Sộ không có mặt ở nhà. Qua một hàng chữ đồ sộ, được yết thị trước cửa nhà, trẻ em đọc được bản tin : Ông Đồ Sộ đi thăm một người bạn Đồ Sộ, tại xứ Đồ Sộ. Chừng nào cuộc thăm viếng kết thúc, ông Đồ Sộ sẽ lấy chuyến bay đồ sộ để trở về Nhà Độ Sộ của mình.

Lợi dụng cơ hội, trẻ em tuôn nhau ra vườn, nhặt hoa, hái trái. Ổi, cam, mít ... trái cây đủ mọi loại. Trẻ em tha hồ vừa ăn vừa nhặt bỏ túi mang về nhà. Hôm sau, và những ngày kế tiếp, trẻ em kéo nhau đến đông hơn. Có những đứa không thèm về nhà. Vì là trời hè nóng ấm, chúng nó ngủ lại, trên những thảm cỏ xanh tươi, mịn màng, thơm mát ...

Vào cuối mùa hè năm ấy, với những bước chân đồ sộ, ông Đồ Sộ trở về ... Nhìn thấy khu vườn bị vùi dập, tan nát, cây cối xác xơ, Ông Đồ Sộ thét lên một tiếng đồ sộ vang trời lở đất. Hoảng sợ, trẻ em tìm cách ẩn núp sau các lùm cây rồi chạy thoát ra ngoài, về nhà không dám ngoảnh mặt nhìn lui. 

***

Ông Đồ Sộ đi ra, khóa chặt hai cánh cổng đồ sộ, ngăn cách khu vườn và ngôi nhà với các vùng lân cận. Vào trong nhà, ông đi tìm chìa khóa, khóa lại mọi cánh cửa thông ra vườn. Thêm vào đó, ông còn hạ màn, che kín mọi cửa sổ đằng trước và đằng sau, ở trên và ở dưới.

Chính lúc ấy, trời bắt đầu sẩm tối. Mưa rới tí tách bên ngoài.

Hôm sau, lúc thức dậy, Ông Đồ Sộ cảm thấy lạnh trong mình. Ông lẩm bẩm :

Quái dị thật, bây giờ mới cuối hè. Những năm trước đây, khí lạnh chỉ thổi tới trước lễ Giáng Sinh, một vài ba tuần. Có lẽ cơn lạnh nầy chỉ là một biệt lệ mà thôi. Ngày mai, thế nào mặt trời cũng trở lại.

Đêm ấy, thay vào trời mưa, tuyết lại rơi bay tầm tả.

Kỳ dị không làm sao hiểu được. Tuyết rơi vào mùa hè.  Những ngày sau ... tuần sau và tháng sau ... Tuyết rơi nhiều hơn. Trời càng lạnh hơn. Nhiệt độ tuột xuống chung quanh ba mươi độ âm. Rồi bốn mươi. Rồi năm mươi ...

Ông Đồ Sộ đốt lò sưởi trong phòng khách. Trời vẫn lạnh. Ông đốt thêm lò sưởi trong phòng ngủ. Trời vẫn lạnh. Mọi lò sưởi còn lại được tìm ra và đốt lên ... Ông Đồ Sộ vẫn ngồi run rẩy như chiếc lá khô, khi ngọn gió đông ồ ạt thổi tới, từ những miền Bắc Băng dương.

Bao nhiêu chăn mền được lấy xuống từ các ngăn tủ. Nhưng mùa đông vẫn gan lì, tiếp tục lan tràn vào trong mọi xó xỉnh của ngôi nhà mênh mông đồ sộ. Cuối cùng mùa đông lẻn vào trong xương da máu thịt. Các khớp xương trở thành đông đặc, cương phòng lên và nhức nhối. Quả tim thoi thóp rên la ...

 

Sau bao nhiêu toan tính đều thất bại, Ông Đồ Sộ không còn sức chịu đựng được cơn lạnh càng lúc càng trở nên khốc liệt. Ông lẩm bẩm :

- Thà rằng ta chết khô, giữa trời đất vũ trụ, hơn là ngột ngạt trong xó xỉnh âm u.

Nói xong, ông cố gắng hết mình, đứng dậy, lại gần chiếc cửa sổ của phòng khách, mở toang ra : Mặt trời từ từ mọc lên sau rặng cây.

Ông mở toang cánh cửa sổ thứ hai : bông hoa đua nhau nở rộ, trong cả khu vườn chung quanh.

Ông mở rộng cánh cửa sổ trong phòng ngủ : chim chóc ca hát líu lo trên các cành cây, ở ngay trước mặt ông.

Ông đến gần cánh cửa sổ thứ tư : Khi Ông vừa đưa tay mở ra, từ phía cổng chính trẻ em đã đua nhau gọi vào ầm ỉ :

"Ông Đồ Sộ ơi, chúng con quá đói. Mở cửa cho chúng con vào ăn trái cây !"

Không chút ngần ngại, Ông Đồ Sộ đi lấy khóa, mở toang cổng vào. Và suốt ngày hôm ấy, Ông Đồ Sộ đi theo bầy trẻ, nhặt hoa quả giùm cho những đứa nhỏ dại, cho phép những đứa mới tập đi ngồi trên vai mình.

Gió lạnh vẫn còn thổi. Trời chưa hoàn toàn nóng ấm. Nhưng suốt ngày đi theo bầy trẻ, bồng đứa nầy, ẵm đứa nọ, trả lời bao nhiêu câu hỏi líu lo, non dại ... Ông Đồ Sộ cảm thấy ấm áp trong tâm hồn. Một vài đứa đã lở miệng thay đổi tên ông. Chúng bắt đầu gọi ông là "Ông Nội". Mà kỳ thực, ông đã thương chúng nó như cháu chắt nội ngoại của mình, từ ngày "hôm nay".

***

Hỡi Người Em Việt Nam,

Thay vì gồng mình lên một cách giả tạo…Chỉ cần can đảm ĐỨNG DẬY, mở ra những cánh cửa của tâm hồn ... Ông Đồ Sộ trong chúng ta sẽ tức khắc trở thành một người Anh Chị Em đồng bào rất bình thường, nhưng đồng thời cũng rất cao cả.

 

Lausanne, Thụy Sĩ

NGUYỄN Văn Thành

Tác giả: Gs. Nguyễn Văn Thành

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!