Jos. Hoàng Mạnh Hùng
Ở Việt Nam, năm nào cũng thế, cứ sắp vào đầu
năm học mới. Khi các em học sinh háo hức với niềm vui được cắp sách đến trường
gặp lại bạn bè, thầy cô. Nhiều bậc phụ huynh lại không giấu được sự lo lắng,
đứng ngồi không yên bởi chưa biết lấy đâu ra tiền để sắm sửa quần áo, sách vở,
dụng cụ học tập và nhiều khoản đóng góp đầu năm cho con em mình.
Đối với các gia đình khá giả, khoản tiền này có
thể “nhỏ như con thỏ” nhưng lại là vấn đề làm đau đầu những phụ huynh có thu
nhập thấp, nhất là ở khu vực nông thôn. Hằng ngày, họ phải đầu tắt mặt tối mới
tạm đủ sống, tiền kiếm được thì quá ít, trong khi bảng kê các khoản chi phí thì
lại quá nhiều...
Thật ra thì nỗi lo không chỉ xuất hiện trong
mùa tựu trường, lễ tết …. Cuộc sống của con người kể từ ngày bị đuổi ra khỏi
vườn địa đàng là một chuỗi dài những lo lắng. Bất kỳ lứa tuổi nào, nơi nào, thời
điểm nào, chúng ta cũng có những nỗi lo lắng riêng của mình. Vậy chúng ta sẽ
phản ứng ra sao, chúng ta sẽ thích nghi thế nào khi phải đối diện với những lo
lắng ấy?
Trong bài giảng trên núi, Chúa Giê-su cũng đề
cập đến sự lo lắng và đưa ra những lời giáo huấn chí tình. Một trong số những
giáo huấn đó là: “Đừng lo lắng về ngày mai: ngày mai, cứ để ngày mai lo. Ngày
nào có cái khổ của ngày ấy.” (x.Mt 6, 25-34). Đừng lo âu thái quá tìm kiếm của
ăn, cái mặc vì “Cha anh em trên trời thừa biết anh em cần tất cả những thứ đó”.
Có bao giờ chúng ta bớt chút thời giờ, thưởng
thức cảnh bình minh đang lên với lũ chim sẻ ríu rít đón chào ngày mới. Ngẫm xem
chúng không gieo không gặt, không thu tích vào kho mà Thiên Chúa vẫn luôn quan
tâm săn sóc, cho của ăn để cho chúng có thể tồn tại.
Hoặc giả như có dịp chúng ta một mình ngoài
đồng nội trong cảnh hoàng hôn tĩnh mịch. Nghe tiếng gió reo, chiêm ngắm những
bông hoa tự mọc lên, không cần ươm tơ kéo sợi mà vẫn được Cha trên trời khoác
cho tấm áo đẹp lộng lẫy hơn áo bào vinh hoa tột bậc của vua Salomon.
Chim trời không có giá trị bao nhiêu, bông hoa
ngoài đồng nay còn mai mất mà Thiên Chúa còn nuôi ăn, ban cho mặc đẹp. Con người
là con cái Thiên Chúa chả lẽ lại không được Ngài quan tâm chăm sóc đặc biệt hơn
những thứ phù vân đó sao?
Có ai trong chúng ta, nhờ lo lắng, mà “kéo dài
đời mình thêm được dù chỉ một gang tay?” Hơn nữa, dù ta có lo lắng bao nhiêu đi
nữa cũng vô ích, vì mọi sự đều do ơn Chúa ban như lời thánh Phao-lô: “Tôi trồng,
anh A-pô-lô tưới, nhưng Thiên Chúa mới làm cho lớn lên” (1Cr 3,6).
Những lo lắng của chúng ta là những cái lo
trước mắt để kiếm thêm thu nhập, còn cái lo của Thiên Chúa là con người không
quan tâm những điều nằm trong thánh ý của Ngài. Những điều cần cho thân xác như
của ăn, áo mặc không đáng giá mảy may nào trước sự tín thác vào tình thương quan
phòng của Thiên Chúa.
Tín thác không đồng nghĩa với thái độ thụ động,
ỷ nại phó mặc cho Chúa định liệu mọi sự, còn mình thì nằm hưởng nhàn chờ “sung
rụng”. Tín thác là an tâm làm việc để kiếm tiền nuôi thân với niềm tin Chúa sẽ
ban cho đủ lương thực hằng ngày như lời cầu trong Kinh Lạy Cha: “Xin Cha cho
chúng con hôm nay lương thực hàng ngày” (Mt 6,11).
Tín thác vào Chúa quan phòng cũng đồng nghĩa
với việc sẵn sàng nhìn nhận những sai lầm, thiếu sót của mình để tu sửa. Khoan
dung, chân thành góp ý hướng dẫn trước những khuyết điểm của người dưới. Chấp
nhận các sự thất bại như cơ hội giúp mình thêm kinh nghiệm để làm tốt hơn trong
tương lai.
Người không nhận biết Thiên Chúa và không tin
có đời sau chỉ lo tìm kiếm hạnh phúc vật chất cho đời tạm này. Người Ki-tô hữu
chúng ta tin vào Chúa nên đừng lo tìm kiếm những giá trị tương đối mà hãy lo tìm
những giá trị vĩnh củu. Đó là ưu tiên làm sáng danh Thiên Chúa như Chúa Giê-su
đã dạy cầu nguyện trong Kinh Lạy Cha: danh Cha cả sáng, nước Cha trị đến, ý Cha
thể hiện dưới đất cũng như trên trời.
Mỗi tối, hãy dâng lên Thiên Chúa những lời cảm
tạ vì những ơn lành Chúa đã ban và phó thác nơi Người những nỗi lo âu, vất vả
trong cuộc sống. Hãy tín thác đời mình vào bàn tay Chúa quan phòng và thư thái
nghỉ ngơi trong Trái Tim Chúa thay vì nằm vắt tay lên trán trằn trọc suy nghĩ lo
lắng thái quá.
Thử nghĩ xem, nếu đêm nay, thần chết đến gọi
ta, liệu ta có thể nói với hắn rằng: “Hãy khoan, để tôi lo kiếm thêm ít của ăn
cái mặc, để tôi lo kiếm thêm một ít tiền, để tôi lo …” được không? Vì vậy hãy
“quẳng gánh lo đi” để sống ung dung trong từng giây phút hiện tại. Bình tâm chu
toàn các việc bổn phận với lòng mến Chúa yêu người, và tín thác cậy trông vào
tình thương quan phòng của Thiên Chúa.