Khi ấy, Chúa Giêsu phán: “Chiên của tôi thì nghe tiếng tôi; tôi biết
chúng và chúng theo tôi. Tôi ban cho chúng sự sống đời đời; không bao giờ chúng
phải diệt vong và không ai cướp được chúng khỏi tay tôi. Cha tôi, Đấng đã ban
chúng cho tôi, thì lớn hơn tất cả, và không ai cướp được chúng khỏi tay Chúa
Cha. Tôi và Chúa Cha là một.” (Gioan
10: 27-30)
****************
Đây là một đoạn văn
cực kỳ ngắn chỉ ra mối tương quan thiết yếu giữa Chúa Giêsu Kitô phục sinh, người
chủ chăn đích thật và các con chiên của mình, cũng như với Chúa Cha. Sự hiểu biết
về đoạn Tin mừng này trong khung cảnh phụng vụ của Mùa Phục sinh phải gom góp hết
những suy niệm chúng ta đã và còn đang sống từ Chúa nhật thứ nhất đầu mùa Phục
Sinh cho đến bây giờ, bởi vì chúng ta chỉ có thể hiểu những gì đang được nói với
chúng ta, đặc biệt khởi đi từ bối cảnh những suy niệm mà chúng ta đã thấm nhuần.
Chúa Phục Sinh là một Tin Mừng đáng kinh ngạc vì nó cho chúng ta biết rằng
Thiên Chúa, qua Chúa Giêsu Kitô, đã dọn đường để căn tính của chúng ta được
thay đổi và đổi mới hoàn toàn. Thánh Phaolô diễn đạt như thế này: “Vì được dìm vào trong cái chết của Ngài,
chúng ta đã cùng được mai táng với Ngài. Bởi thế, cũng như Ngài đã được sống lại
từ cõi chết nhờ quyền năng vinh hiển của Chúa Cha, thì chúng ta cũng được sống
một đời sống mới.” (Rôma 6: 4 ). Đoạn văn Tin mừng Chúa nhật thứ tư mùa Phục
Sinh hôm nay mở ra một phương thức hiện hữu mới, vốn đã hiện hữu rồi nhưng bây
giờ được bộc lộ đầy đủ hơn: “Chiên của tôi thì nghe tiếng tôi; tôi biết
chúng và chúng theo tôi.” Đoạn Tin mừng này giống một lối đi hẹp cần vượt
qua, như trong một ngọn núi, một thung lũng hướng tới một thung lũng khác ở sườn
dốc bên kia. Người dân vùng núi thường mang đến trải nghiệm này cho những khách
du lịch thích đi bộ trên núi và làm cho những người này rất ngạc nhiên sau khi băng
qua một con đèo, và chỉ trong vài mét, họ có thể bước vào một khung trời hoàn
toàn mới.
Chúa Giêsu, chịu khổ
hình, bị đóng đinh, chết trên thập giá, nhưng rồi trỗi dậy và đã sống lại, đã
vượt qua thử thách tuyệt đối, từ đó Ngài chiến thắng trở lại, tái lập lời hứa của
Thiên Chúa với Đavít:
“Ta đã giao ước với người Ta tuyển chọn,
đã thề cùng Đavít, nghĩa bộc Ta,
rằng: dòng dõi ngươi, Ta
thiết lập cho đến ngàn đời,
ngai
vàng ngươi, Ta xây dựng qua muôn thế hệ”
(Thánh vịnh 89: 44).
Ngài đã mang lại
cho chúng ta sự bình an, niềm vui và một mời gọi chúng ta làm chứng: “Vào chiều ngày ấy, ngày thứ nhất trong tuần,
nơi các môn đệ ở,các cửa đều đóng kín, vì các ông sợ người Do thái. Chúa Giêsu đến, đứng giữa các ông và nói: “Bình an cho anh em!” Nói xong, Ngài cho
các ông xem tay và cạnh sườn. Các môn đệ
vui mừng vì được thấy Chúa. Ngài lại nói với các ông: “Bình an cho anh em! Như Chúa Cha đã sai Thầy, thì Thầy cũng sai anh em.” (Gioan 20:
19-21)
Hôm nay, một cách cụ
thể, Ngài gọi tên từng con chiên của Ngài: “chiên nghe tiếng của mục tử; mục
tử gọi tên từng con, rồi dẫn chúng ra” (Gioan 10: 3). Chiên là những
người đã bắt đầu theo Ngài, và Ngài mở ra một con đường cho cuộc đời của họ,
nơi Ngài đã hứa sẽ ở với họ: “Và đây, Thầy
ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế” (Mátthêu 28:20) vì Ngài đã nhập thể
vào đời sống loài người, trong sự yêu thương, sự bảo vệ nhân từ và ân cần của
Chúa Cha… Do đó, Ngài mặc khải mình là sự sống vĩnh cửu, ban ơn hòa giải cho những
người tin theo Ngài. Nhờ đó, họ trờ thành đàn chiên lãnh nhận sự sống phát sinh
từ chính Ngài trong cuộc sống hàng ngày: “Tôi ban cho chúng sự sống đời đời; không bao
giờ chúng phải diệt vong,” Ngài
là Vị Mục tử nhân lành đã chiến thắng trước cái chết, tuyệt vọng, ghen tị, tự
dâng mình để ca ngợi Thiên Chúa là Cha của Ngài, vì: “Tôi và Chúa Cha là một.” (Gioan 10: 30) “như Chúa Cha biết tôi, và tôi biết Chúa Cha, và tôi hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên” (Gioan 10: 15).
Đó là viễn cảnh của
mùa Phục sinh này, mỗi người được gọi đích danh để, theo lời Chúa đã hứa với
mình, trở thành chi thể của giáo hội đang được cấu thành. Khi chúng ta đặt niềm
tin vào Chúa Kitô, tin rằng Ngài đã chết vì tội lỗi của chúng ta và trỗi dậy từ
ngôi mồ, thì Chúa Thánh Thần kết hợp chúng ta với Chúa Giêsu. Chúng ta được kết
nối với Ngài theo cách mà Thánh Phaolô có thể nói rằng tội lỗi của chúng ta đã
bị đóng đinh vào thập giá với Ngài và con người cũ đã chết cùng với Chúa Giêsu:
“Thật vậy, anh em đã chết, và sự sống mới
của anh em hiện đang tiềm tàng với Chúa Kitô nơi Thiên Chúa” (Côlôsê 3: 3
). Tương tự như vậy, chúng ta được kết hợp với Chúa Kitô trong sự phục sinh của
Ngài và chúng ta đã được sống lại với Ngài: “Anh em đã được trỗi dậy cùng với Chúa Kitô” (Côlôsê 3: 1).
Không có gì tốt
lành hơn đối với tôi là tin rằng Chúa Kitô Phục sinh kết hợp tôi vào sự sống của
Ngài, dẫn tôi đi trên con đường của Ngài, bây giờ cũng là con đường của tôi, và
cũng là con đường của tất cả những người khác, được nuôi dưỡng chung bằng sự sống
của Chúa Kitô Phục sinh, Đấng là một với Thiên Chúa, trong một đàn chiên chia sẻ
sự hiệp thông trong cùng sứ mệnh này của Chúa Giêsu, của tôi, của những người
khác: sứ mệnh trao ban sự sống trong yêu thương, chăm sóc tận tình ... Tôi bước
đi, dù bên ngoài có vẻ một mình, nhưng thực ra lại đi cùng tất cả những người
khác ... Tôi trở thành một dấu hiệu của sự phục sinh khiến tôi sống động từ bên
trong, liên kết với những gì sâu kín nhất, bí mật nhất của con người tôi, nơi
đó Chúa Cha và Chúa Con hiện diện cùng dấu ấn và bẩy nguồn ơn của Chúa Thánh Thần.
Tôi không còn tìm kiếm gì khác ngoài sự hiện diện này, một sự hiện diện chan chứa
tình yêu thương chăm sóc ân cần của Chúa Cha qua Chúa Con. Cuộc sống của tôi không
có kế hoạch nào khác ngoài việc đón nhận sự hiện diện đó hơn bao giờ hết, và
loan truyền tình yêu thương đó liên tục, ngày càng nhiều hơn nữa, như lời Ngài
khuyến khích: “Anh em đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy. Trong
nhà Cha Thầy, có nhiều chỗ ở; nếu không, Thầy đã nói với anh em rồi, vì Thầy đi
dọn chỗ cho anh em. Nếu Thầy đi dọn chỗ cho anh em, thì Thầy lại đến và đem anh
em về với Thầy, để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó” (Gioan 14: 1-3).
Sự an toàn hoàn toàn của đàn chiên
Nét đặc trưng của
những con chiên tin vào Chúa Giêsu là họ lắng nghe tiếng nói của Ngài và làm
theo lời Ngài, vốn là vị Mục tử Nhân Lành. Chúa Giêsu chăm sóc họ, Ngài ban cho
họ sự sống đời đời, Ngài cũng nuôi họ. Biết rằng họ sẽ phải đối mặt với nhiều
nguy hiểm, Ngài muốn củng cố đức tin của họ bằng cách bảo đảm sự bảo vệ tuyệt đối
cho họ: “Tôi ban cho chúng sự sống đời đời ; không bao giờ chúng phải diệt vong
và không ai cướp được chúng khỏi tay tôi. Cha tôi, Đấng đã ban chúng cho tôi,
thì lớn hơn tất cả, và không ai cướp được chúng khỏi tay Chúa Cha” (Gioan
10: 28-29). Quả thật ai có thể giật khỏi tay Chúa Cha những kẻ mà Chúa Con đã
trả giá bằng máu của Ngài để chuộc về? “Ai có thể tách chúng ta ra khỏi tình yêu của
Chúa Kitô? Phải chăng là gian truân, khốn khổ, đói rách, hiểm nguy, bắt bớ,
gươm giáo? … Đúng thế, tôi tin chắc rằng: cho dầu là sự chết hay sự sống, thiên
thần hay ma vương quỷ lực, hiện tại hay tương lai, hoặc bất cứ sức mạnh nào, trời
cao hay vực thẳm hay bất cứ một loài thọ tạo nào khác, không có gì tách được
chúng ta ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa thể hiện nơi Chúa Kitô Giêsu, Chúa
chúng ta” (Rôma 8: 35, 38-39). Thật là an toàn,thật là đảm bảo, thật là
chắc chắn biết bao!
Tất cả đều được gọi
Hôm nay là Chúa nhật
Ơn gọi. Điều đầu tiên chúng ta cần nói trong ngày này là mỗi người ở đây đều có
một ơn gọi, mỗi người ở đây đã và đang được Chúa kêu gọi qua Chúa Thánh Thần để
dâng những món quà đặc biệt của họ cho những người còn lại trong cộng đoàn. Vậy
ơn gọi của tôi là gì? Món quà đặc biệt của tôi là gì? Tôi đang đóng góp gì cho
đời sống của giáo xứ này - bên trong Giáo hội và bên ngoài Giáo xứ?
Tất nhiên, hôm nay
chúng ta đang được yêu cầu cầu nguyện cách đặc biệt cho những loại ơn gọi đặc
biệt rất cần thiết cho đời sống của Giáo Hội. Chúng ta cần những vị mục tử chăm
lo mục vụ cho các cộng đoàn giáo xứ của chúng ta mà chỗ này chỗ nọ chúng ta chưa
có đủ. Chúng ta cần chứng tá đặc biệt mà Giáo hội đưa ra qua đời sống độc thân,
khó nghèo và vâng lời.
Chúng ta cầu nguyện
cho có nhiều ơn gọi như vậy hơn nữa, vì Chúa Thánh Thần chắc chắn đang kêu gọi
những ai cần thiết để phục vụ Giáo hội. Vì thế chúng ta cần cầu nguyện cho những
người vốn đang được kêu gọi sẽ trả lời lời mời gọi của Chúa Giêsu.
Cầu nguyện cho người khác
Đồng thời, trong
khi chúng ta nhiệt thành cầu nguyện cho ơn gọi linh mục và đời sống tu trì và
quảng đại đóng góp cho các chủng viện, dòng tu, có một nguy cơ thực sự là chúng
ta chỉ cầu nguyện cho ơn gọi của người khác, cho các bậc cha mẹ khác quảng đại
cho phép con cái của họ vào chủng viện hoặc tu viện.
Không chỉ nhu thế,
Chúa nhật Ơn gọi là dành cho tất cả chúng ta ở đây. Mỗi người cần suy ngẫm về lời
kêu gọi cụ thể của mình là gì và tôi có thể đáp lại lời kêu gọi đó như thế nào
vì sự tốt lành của toàn thể cộng đoàn giáo xứ. Thứ hai, tôi cần giúp đỡ và
không trở thành chướng ngại vật đối với người khác trong việc đáp lại lời kêu gọi
hoặc ân huệ cụ thể mà Thiên Chúa đang ban cho họ qua Thánh Thần của Ngài.
Đôi khi chúng ta
nói về một “cuộc khủng hoảng ơn gọi”. Thực ra, theo nghĩa là mọi người đều được
Thiên Chúa mời gọi, đều có ơn gọi, thì không có cuộc khủng hoảng nào về ơn gọi.
Nếu có thì đó là một cuộc khủng hoảng quá nhiều người không nhận thức được ơn gọi
của mình hoặc nếu nhận thức được, thì họ không đáp ứng với ơn gọi đó. Hôm nay,
chúng ta hãy cầu nguyện cho mỗi người chúng ta ở đây được nhạy bén với sự hướng
dẫn của Thánh Thần trong cuộc sống của chúng ta và chúng ta có thể quảng đại
đáp lại những lời kêu gọi mà Ngài đang kêu gọi chúng ta.
Nếu tất cả chúng ta
đều tích cực hưởng ứng lời kêu gọi đó thì chúng ta sẽ là một cộng đoàn tuyệt vời
như Cẩm Nang Thượng Hội Đồng Giám Mục về Tính Hiệp Hành đề cập:
“Toàn
thể Dân Chúa qua Bí tích Rửa tội chia sẻ cùng một phẩm giá và ơn gọi. Nhờ Bí tích Rửa tội, tất cả chúng ta đều được mời gọi tham gia tích cực vào đời sống của Hội thánh. Trong các giáo xứ,
các cộng đồng Kitô hữu nhỏ, các phong trào giáo dân, các cộng đoàn tu trì, và
các hình thức hiệp thông khác, nam nữ, trẻ già, tất cả chúng ta được mời gọi lắng nghe nhau để nhận ra sự thúc đẩy của
Chúa Thánh Thần, Ngài đến để hướng dẫn những nỗ lực nhân loại của chúng ta,
thổi sinh khí vào Hội thánh và dẫn chúng ta vào sự hiệp thông sâu xa hơn cho sứ
mạng của chúng ta trong thế giới. Khi Hội thánh dấn bước trên con đường hiệp
hành này, chúng ta phải cố gắng đi sâu vào kinh nghiệm thực sự lắng nghe và biện
phân, trên bước đường trở thành Hội
thánh mà Thiên Chúa kêu gọi chúng ta trở thành.” [1]
Phêrô Phạm Văn
Trung.
[1] Cẩm Nang Thượng Hội Đồng Giám Mục về Tính
Hiệp Hành, 1. Giới thiệu, 1.2 Hiệp hành là gì? Bối cảnh cho Thượng Hội đồng
này.
https://hdgmvietnam.com/chi-tiet/cam-nang-cho-thuong-hoi-dong-giam-muc-ve-tinh-hiep-hanh-42941