WHĐ, 14-05-2020 –
Theo lời mời gọi của
Công đồng Vatican II (Inter Mirifica số 18), các Giáo phận của chúng ta sẽ cử hành Ngày Thế giới
Truyền thông xã hội vào Chúa nhật Chúa Thăng Thiên 24-5-2020.
Trước đó, vào lễ Thánh
Phanxicô Salêsiô 25-1-2020, Đức Thánh Cha Phanxicô đã gửi đi toàn văn Sứ điệp cho Ngày Thế giới Truyền thông xã hội năm 2020 để
các tín hữu suy nghĩ, học hỏi và thực hiện. Sứ điệp mang tựa đề: “Để ngươi thuật lại
cho con cháu” (Xh 10,2) - Cuộc sống trở thành câu chuyện.
Và trong dịp này, Đức
Giám mục Phêrô Nguyễn Văn Khảm cũng gửi đến những người làm truyền thông một
bài nhắn nhủ mang tựa đề: NGÀY THẾ GIỚI TRUYỀN THÔNG 2020 - Những bài
học từ đại dịch COVID-19.
Giám mục Phêrô Nguyễn
Văn Khảm
Ngày thế giới
truyền thông năm 2020 được cử hành trong khung cảnh đặc biệt là đại dịch
Covid-19 và sự tàn phá khủng khiếp của nó trên toàn thế giới, không chỉ về số
người tử vong nhưng còn là những hậu quả lâu dài về mọi mặt: kinh tế, xã hội,
tâm lý, tôn giáo.
1. Trong khung cảnh
đó, khi suy nghĩ về truyền thông, tôi tự hỏi có thứ virus nào đang tàn phá
truyền thông như Covid-19 tàn phá sự sống con người không.
Nếu hiểu mục đích của
truyền thông là để thúc đẩy sự hiểu biết lẫn nhau, gắn kết với nhau hơn, cùng
nhau làm cho cuộc sống hạnh phúc hơn và xây dựng thế giới tốt đẹp hơn, thì phải
nói gian dối và bạo lực là loại virus đang tàn phá truyền
thông nguy hiểm nhất. Fake news là một minh họa cụ thể: tràn
ngập trên mạng xã hội không chỉ ở Việt Nam nhưng là khắp thế giới; kèm theo là
những ngôn từ đầy bạo lực. Nếu nhìn rộng ra thế giới, vấn đề không chỉ là fake
news theo nghĩa một vài cá nhân tung tin thất thiệt nhưng còn là sự
gian dối có tính hệ thống và đầy quyền lực do những thế lực đen tối điều hành
từ phía sau để lèo lái dư luận theo tính toán của họ.
Đối diện với sự gian
dối và bạo lực có tính hệ thống và đầy quyền lực đó, truyền thông Công giáo xem
ra giống như Đavít đứng trước tên khổng lồ Goliat ngạo mạn nói với Đavít, “Tao
sẽ đem thịt mày làm mồi cho chim trời và dã thú” (1Sam 17,44); và như Chúa
Giêsu đứng trước Philatô, người dám nói với Chúa: “Ông không biết tôi có quyền
tha và cũng có quyền đóng đinh ông vào thập giá sao?” (Ga 19,10). Nhưng Đavít
đã không gục ngã và Chúa Giêsu cũng không bị khuất phục! Đơn giản là vì như
Đavít nói, “Tôi bước vào cuộc chiến này nhân danh Chúa các đạo binh” (1Sam
17,45), và Chúa Giêsu khẳng định, “Tôi đến thế gian này là để làm chứng cho sự
thật, ai đứng về phía sự thật thì nghe tiếng tôi” (Ga 18,37). Thế nên cho dù
thiếu thốn về tài lực và vật lực, người làm truyền thông Công giáo vẫn vững tâm
vì xác tín vào chính nghĩa của Chúa và chân lý Tin Mừng.
2. Trong bối cảnh virus
gian dối và bạo lực tàn phá truyền thông chân chính như thế, chúng ta có thể
làm gì để ngăn cản và chống trả?
Để phòng chống đại
dịch Covid-19, biện pháp đầu tiên được tất cả các quốc gia áp dụng là giãn cách
xã hội. Giãn cách xã hội được dịch từ social
distancing, nghĩa là tạo khoảng cách. Vậy trong hoạt động truyền thông, có
nên tạo khoảng cách không? Thiết nghĩ là rất nên vì nhiều lý do.
Internet và mạng xã
hội ngày nay tràn ngập thông tin và hình ảnh. Vì quá nhiều thông tin và hình
ảnh nên người ta chỉ “lướt web” như lướt sóng (surfing), cũng có nghĩa là hời
hợt, chỉ tiếp cận bề mặt (superficial), thiếu chiều sâu. Đồng thời, khi để mình
bị lôi ra bên ngoài quá nhiều và quá thường xuyên, “nội giới” có nguy cơ bị xói
mòn, đang khi chính nội giới đó mới là nguồn của phán đoán đúng đắn, suy tư độc
lập, và tính sáng tạo. Thế nên cần tạo khoảng cách.
Thế rồi, trong biển cả
thông tin và hình ảnh đó, thật giả chen lẫn khó lường, bên cạnh những thông tin
hữu ích làm gia tăng kiến thức và phong phú tâm hồn, cũng không ít tin giả, tin
vịt, thuyết âm mưu… Để nhìn một sự vật, cần có khoảng cách giữa mắt và sự vật;
cũng thế, người làm công tác truyền thông cần phải biết tạo khoảng cách với các
nguồn thông tin, để có thể tiếp nhận cách chủ động, tích cực, và hữu ích.
3. Để phòng chống
coronavirus, cùng với yêu cầu giãn cách xã hội, các chuyên viên còn khuyến
khích mọi người tăng cường sức đề kháng. Đây cũng là lời khuyên hữu
ích cho công tác truyền thông. Trong thời đại mà gian dối và bạo lực đang tàn
phá truyền thông chân chính, người làm truyền thông không những cần tạo khoảng
cách (distancing) mà còn cần tăng cường sức đề kháng.
Trên bình diện cá
nhân, để chống lại virus gian dối và bạo lực, cách tốt nhất là tăng cường kháng
thể chân lý và tình yêu. Nếu cho rằng người này nhóm nọ loan tin sai
sự thật, nhưng chính chúng ta cũng vội vã đưa tin chưa kiểm chứng thì có hơn
gì? Nếu bị người khác chỉ trích bằng những lời lẽ bạo lực, mà chính chúng ta
cũng dùng thứ ngôn ngữ đó để đáp trả thì có khác chi? Thay vào đó, người Công
giáo cần phải bước vào thế giới mạng với tâm thế của Kinh Hòa Bình : “đem yêu
thương vào nơi oán thù, đem thứ tha vào nơi lăng nhục, đem an hòa vào nơi tranh
chấp, đem chân lý vào chốn lỗi lầm”.
Trên bình diện cộng
đồng, người làm truyền thông Công giáo cần phải hợp tác với
nhau chặt chẽ hơn. Trong đại dịch Covid-19, giữa những đau khổ và sợ hãi, bệnh
tật và chết chóc, vẫn xuất hiện nhiều hình ảnh rất đẹp về tình liên đới nhân
loại. Một trong những hình ảnh đẹp đó là buổi hòa nhạc One World:
together at home quy tụ hơn 100 ca sĩ, nghệ sĩ hàng đầu thế giới, thu
hút 18 triệu khán giả xem trực tuyến, quyên góp ngay trong ngày 19/4/2020 được
180 triệu USD, để giúp vào việc phòng chống Covid-19 trên toàn thế giới.
Buổi hòa nhạc đó chỉ
có thể thực hiện được nhờ các phương tiện truyền thông hiện đại: các ca sĩ đều
ở nhà mình, và nhờ phương tiện truyền thông, họ kết nối với nhau và thực hiện
chương trình vĩ đại. Thế nhưng phương tiện truyền thông hiện đại cũng chỉ là
“phương tiện kỹ thuật, vật chất’’. Điều làm cho những phương tiện đó trở thành
hữu dụng là tầm nhìn (vision) được diễn tả qua bài hát kết thúc The
Prayer của David Foster, với tiếng hát của Andrea Bocelli, Celine
Dion, Lady Gaga, và tiếng đàn của Lang Lang: “một thế giới không còn bạo lực,
một thế giới công bằng và hi vọng, nơi đó mỗi người là bàn tay của người hàng
xóm, biểu tượng của huynh đệ và hòa bình”. Chính tầm nhìn, lý tưởng đó đã lôi
kéo, liên kết các nghệ sĩ lại với nhau để làm nên chương trình hòa nhạc trên.
Bài học lớn nhất ở đây
là sự hợp tác. Người làm truyền thông Công giáo ý thức rõ sứ mạng của
mình là vận dụng các phương tiện truyền thông để loan báo Tin Mừng Nước Trời
đến mọi người. Sứ mạng đó hết sức cao cả và cũng đầy thách thức, chúng ta chỉ
có thể thành công nếu biết hợp tác với nhau : hợp tác giữa các Giáo phận, hợp
tác giữa Giáo phận và các dòng tu, hợp tác giữa các giáo xứ.
Hợp tác được thể hiện
qua sự đồng lòng đồng hướng. Việt Nam thành công trong việc phòng chống
Covid-19 chủ yếu là nhờ sự đồng lòng của mọi thành phần trong xã hội. Công tác
truyền thông Công giáo sẽ thành công nếu mọi người làm truyền thông đồng lòng
với nhau trong sứ mạng chung, thay vì mỗi người chỉ làm theo sở thích riêng của
mình.
Hợp tác cũng được thể
hiện qua việc chia sẻ: chia sẻ ý tưởng, chia sẻ sáng kiến, chia sẻ kinh nghiệm.
Nhờ đó những ý tưởng hay được phát huy, những sáng kiến đẹp được nhân rộng,
những kinh nghiệm tốt được học hỏi và đem lại hiệu quả lớn cho sứ mệnh chung
của Hội Thánh.
Ủy ban Truyền thông
trực thuộc Hội đồng giám mục được thiết lập là để thúc đẩy, cổ võ, và phát huy
sự hợp tác này. Cầu chúc Ủy ban cũng như tất cả anh chị em đang làm việc trong
lãnh vực truyền thông đạt được nhiều thành quả tốt đẹp trong sứ mạng đã được
trao phó.
Cuối cùng, thiết nghĩ
nên ghi lòng tạc dạ lời nhắn nhủ của Thánh Phaolô : “Anh em hãy tìm sức mạnh
trong Chúa và trong uy lực toàn năng của Người. Hãy mang toàn bộ binh giáp vũ
khí của Thiên Chúa, để có thể đứng vững trước những mưu chước của ma quỷ. Vì
chúng ta chiến đấu không phải với phàm nhân, nhưng là với những quyền lực thần
thiêng, với những kẻ thống trị thế giới tối tăm, với những thần linh quái ác
chốn trời cao. Bởi đó anh em hãy nhận lấy toàn bộ binh giáp vũ khí của Thiên
Chúa; như thế anh em có thể vận dụng toàn lực để đối phó và đứng vững trong
ngày đen tối” (Eph 6,10-13).
Truyền Thông
HĐGMVN thực hiện
Toàn văn Sứ
điệp Ngày Thế giới Truyền thông xã hội năm 2020
12/02/2020
SỨ
ĐIỆP
Dưới đây là Toàn văn Sứ
điệp của Đức Giáo hoàng Phanxicô cho Ngày Thế giới Truyền thông xã hội lần thứ
54 sẽ được cử hành vào Chúa nhật 24-5-2020:

“Để ngươi thuật lại cho
con cháu” (Xh 10,2) - Cuộc sống trở thành câu chuyện
Tôi muốn dành trọn sứ
điệp năm nay để nói về chủ đề kể chuyện, bởi vì tôi tin rằng, để không bị mất
phương hướng, chúng ta cần phải biểu lộ được chân lý trong những câu chuyện tốt
lành: Những câu chuyện xây dựng, chứ không phá hoại; những câu chuyện giúp khám
phá lại cội nguồn và sức mạnh cần thiết để cùng nhau tiến lên.
Giữa bao nhiêu tạp âm
của các giọng nói và sứ điệp quanh ta, chúng ta cần có một câu chuyện nhân linh
có thể kể cho ta biết về bản thân của ta và vẻ đẹp xung quanh ta. Một câu
chuyện có cái nhìn dịu dàng về thế giới và những diễn biến của nó; câu chuyện
ấy có thể kể cho chúng ta biết rằng chúng ta là thành phần của một tấm thảm
sống động; nó cho thấy sự đan dệt của các sợi chỉ kết nối chúng ta lại với
nhau.
1. Dệt chuyện
Con người là sinh vật kể
chuyện. Ngay từ thuở nhỏ, chúng ta đã thèm nghe kể chuyện giống như thèm ăn
vậy. Cho dù ở dạng cổ tích, tiểu thuyết, phim ảnh, bài hát, tin tức… những
chuyện kể luôn ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta, ngay cả khi chúng ta không
luôn nhận ra điều đó. Chúng ta thường quyết định điều gì đúng hay sai là dựa
trên các nhân vật và các câu chuyện đã thẩm thấu vào trong ta. Những chuyện kể
để lại dấu ấn trên chúng ta, định hình những xác tín và hành vi của ta, giúp ta
hiểu và cho ta biết mình là ai.
Con người không những là
sinh vật duy nhất cần mặc quần áo để che đi điểm yếu của mình (x. St 3,21); mà
còn là sinh vật duy nhất cần phải mặc lấy những câu chuyện kể để bảo vệ cuộc
sống của họ. Chúng ta không chỉ dệt quần áo, mà còn dệt chuyện: Quả thực, chữ
texere (dệt) trong tiếng Latinh bao hàm cả chữ ‘vải dệt’ và chữ ‘văn bản’. Tất
cả các câu chuyện ở nhiều thời đại khác nhau đều có một bố cục chung: cấu trúc
câu chuyện sẽ cho thấy những anh hùng, kể cả những anh hùng của đời thường - để
theo đuổi ước mơ thì phải đối mặt với những tình huống khó khăn, chiến đấu với
cái ác, với sự thúc đẩy của một sức mạnh làm cho họ trở nên can đảm, đó là sức
mạnh của tình yêu. Đắm mình vào các chuyện kể, chúng ta có thể tìm được động
lực để dũng cảm đối mặt với những thách đố của cuộc sống.
Con người là sinh vật kể
chuyện vì chúng ta tham gia vào một tiến trình phát triển không ngừng, khám phá
bản thân và trở nên phong phú trong tấm thảm của cuộc sống hằng ngày. Tuy
nhiên, ngay từ khi bắt đầu, câu chuyện của chúng ta đã bị đe dọa: loài rắn độc
đã len lỏi vào lịch sử.
2. Không phải
tất cả các chuyện kể đều tốt lành
“Khi nào ông bà ăn trái
cây đó, mắt ông bà sẽ mở ra, và ông bà sẽ nên như những vị thần.” (x. St 3,5):
Cơn cám dỗ của con rắn đã đưa vào cấu trúc lịch sử một nút thắt khó tháo gỡ.
“Nếu bạn sở hữu, bạn sẽ trở thành, bạn sẽ đạt được…” Đây cũng chính là lời thì
thầm của những người đương thời đang sử dụng các chuyện kể để lợi dụng. Có bao
nhiêu câu chuyện dụ dỗ chúng ta, thuyết phục chúng ta rằng, để hạnh phúc, chúng
ta cần liên tục chiếm lấy, sở hữu và tiêu thụ. Chúng ta thậm chí có thể không
nhận ra mình đang ham hố trò chuyện tán gẫu, hoặc đang tàn ác giả dối đến mức
nào. Thông thường trên các diễn đàn truyền thông, thay vì những câu chuyện mang
tính xây dựng nhằm củng cố mối quan hệ xã hội và kết cấu văn hóa, chúng ta lại
tìm thấy những câu chuyện mang tính hủy diệt và khiêu khích làm sờn đi và cắt
đứt những sợi chỉ mong manh gắn kết chúng ta với nhau. Khi chắp vá các thông
tin chưa được kiểm chứng, lặp lại các lập luận vô nghĩa và thiếu thuyết phục,
gây tổn thương với các lời nói hận thù, người ta không kết dệt lịch sử nhân
loại, mà chỉ hủy hoại phẩm giá con người.
Nhưng, trong khi những
câu chuyện được sử dụng với mục đích chiếm đoạt có tuổi thọ rất ngắn, thì
một câu chuyện tốt lành có thể vượt qua giới hạn của không gian và thời gian.
Nhiều thế kỷ sau, nó vẫn hợp thời, vì nó nuôi dưỡng sự sống.
Trong thời đại mà sự giả
mạo ngày càng tinh vi, đạt đến cấp số nhân (như trong deepfake - tin giả thâm
hiểm), chúng ta cần khôn ngoan để có thể đón nhận và tạo ra những câu chuyện
tươi đẹp, chân thực và tốt lành. Chúng ta cần can đảm loại bỏ những câu chuyện
sai lạc và xấu xa. Chúng ta cần kiên nhẫn và suy xét để tái khám phá những câu
chuyện giúp ta không lạc lối giữa bao nhiêu rắc rối của ngày hôm nay. Chúng ta
cần những câu chuyện soi sáng cho chúng ta biết chúng ta thực sự là ai, ngay cả
trong những nỗ lực anh hùng âm thầm của cuộc sống hằng ngày.
3. Chuyện kể về các
câu chuyện
Kinh thánh là chuyện kể
về các câu chuyện. Biết bao nhiêu là biến cố, dân tộc và cá nhân đã được Kinh
Thánh kể cho chúng ta! Kinh Thánh cho ta thấy ngay từ đầu có một vị Thiên Chúa
vừa là Đấng sáng tạo vừa là Đấng kể chuyện. Thật vậy, Thiên Chúa phán một lời
và mọi sự liền có (x. St 1). Là Đấng kể chuyện, Thiên Chúa gọi mọi thứ đi vào
cuộc sống, mà đỉnh cao là việc sáng tạo người nam và người nữ như là những người
tự do đối thoại với Ngài - những kẻ cùng với Ngài làm nên lịch sử. Trong một
Thánh vịnh, một thụ tạo đã nói với Đấng Tạo Hóa của mình rằng: “Tạng phủ con,
chính Ngài đã cấu tạo, dệt tấm hình hài trong dạ mẫu thân con. Tạ ơn Chúa đã
dựng nên con cách lạ lùng, công trình Ngài xiết bao kỳ diệu!... Xương cốt con,
Ngài không lạ lẫm gì, khi con được thành hình trong nơi bí ẩn, được thêu dệt
trong lòng đất thẳm sâu” (Tv 139,13-15). Chúng ta được sinh ra chưa hoàn chỉnh,
cần phải thường xuyên được “đan dệt” thêm mãi. Sự sống được trao ban cho chúng
ta như một lời mời tiếp tục dệt nên một “mầu nhiệm tuyệt vời” là chính bản thân
chúng ta.
Trong ý nghĩa này, Kinh
Thánh là chuyện tình vĩ đại giữa Thiên Chúa và con người. Ở trung tâm là Chúa
Giêsu, câu chuyện của Ngài mang đến sự hoàn thành cho cả tình yêu Thiên Chúa
đối với con người và tình yêu của con người đối với Thiên Chúa. Kể từ đó, con
người, từ đời này sang đời kia, được kêu gọi kể lại và ghi nhớ những tình
tiết quan trọng nhất của Chuyện kể về các câu chuyện, là những câu
chuyện tỏ lộ ý nghĩa của các sự kiện.
Chủ đề của sứ điệp năm
nay lấy từ sách Xuất Hành, một câu chuyện Kinh thánh nền tảng, trong đó ta thấy
Thiên Chúa can thiệp vào lịch sử của Dân Ngài. Quả thực, khi con cái Israel
đang sống trong ách nô lệ kêu lên với Ngài, Thiên Chúa đã lắng nghe và nhớ lại:
“Thiên Chúa đã nghe tiếng họ than van và Thiên Chúa nhớ lại giao ước của Ngài
với các tổ phụ Ápraham, Ixaác và Giacóp. Thiên Chúa đã nhìn thấy con cái
Israel và Thiên Chúa đã biết.” (Xh 2,24-25). Chúa đã nhớ đến nên Ngài thực hiện
bao nhiêu dấu chỉ và phép lạ để giải cứu Dân Ngài khỏi mọi áp bức. Sau đó, Chúa
tỏ lộ cho Môsê biết ý nghĩa của tất cả những dấu chỉ ấy: “Để ngươi thuật lại
cho con cháu ngươi nghe biết Ta đã thực hiện những dấu lạ nào giữa họ, khiến
các ngươi biết Ta đây là Đức Chúa." (Xh 10,2). Kinh nghiệm Xuất hành dạy
chúng ta rằng những hiểu biết về Chúa được truyền lại từ thế hệ này sang thế hệ
khác, chủ yếu bằng những chuyện kể về cách Thiên Chúa tiếp tục hiện diện. Thiên
Chúa của sự sống tỏ mình cho chúng ta thông qua câu chuyện về cuộc sống.
Chúa Giêsu đã nói về
Thiên Chúa không phải bằng những khái niệm trừu tượng, nhưng qua những dụ ngôn,
những câu chuyện ngắn gọn lấy từ cuộc sống hằng ngày. Ở đấy, cuộc sống trở
thành câu chuyện và sau đó, đối với người nghe, câu chuyện trở thành cuộc sống:
câu chuyện đi vào cuộc sống của người nghe và biến đổi cuộc sống ấy.
Cũng vậy, không phải
ngẫu nhiên mà các Tin Mừng cũng là những câu chuyện. Khi nói với chúng ta về
Chúa Giêsu, các Tin Mừng thể hiện về Chúa Giêsu [1]; làm cho chúng ta nên giống
Chúa Giêsu. Tin Mừng đòi hỏi người đọc chia sẻ cùng một đức tin để chia sẻ cùng
một sự sống. Tin Mừng Gioan nói cho chúng ta biết rằng người kể chuyện xuất sắc
là Ngôi Lời đã trở thành câu chuyện: “Con Một vốn là Thiên Chúa và là Đấng hằng
ở nơi cung lòng Chúa Cha, chính Người đã kể cho chúng ta nghe.” (Ga 1,18). Tôi
dùng thuật ngữ “kể”, vì động từ nguyên gốc exegésato có thể được dịch là “tỏ
lộ” hoặc “kể lại”. Thiên Chúa đã đan dệt chính bản thân Ngài vào nhân tính của
chúng ta, và qua đó dạy cho chúng ta một phương cách mới để dệt nên những câu
chuyện của chúng ta.
4. Một câu chuyện luôn
đổi mới
Chuyện kể về Chúa Kitô
không phải là di sản của quá khứ, mà đó là câu chuyện của chúng ta, và luôn
luôn hợp thời. Nó cho chúng ta thấy rằng Thiên Chúa đã quan tâm sâu sắc đến
nhân loại, đến xác phàm và lịch sử của chúng ta, đến mức Người trở thành người,
thành xác phàm và lịch sử. Chuyện kể về Chúa Kitô cũng cho chúng ta biết rằng
không có câu chuyện nào của con người là vô nghĩa hoặc nhạt nhẽo. Kể từ khi
Thiên Chúa trở thành câu chuyện, mọi câu chuyện của con người, theo một nghĩa
nào đó, đều là thánh thiêng. Trong tiểu sử của mỗi người, Chúa Cha đều thấy lại
câu chuyện về Con của Người đã xuống trần gian. Mỗi câu chuyện về con người đều
có một phẩm giá bất khả xâm phạm. Do đó, nhân loại rất đáng có những câu chuyện
tương xứng với nó, xứng đáng với chiều cao ngút ngàn và hấp dẫn do chính Chúa
Giêsu đã nâng cao lên.
Thánh Phaolô đã viết:
“Anh em là bức thư của Đức Kitô được giao cho chúng tôi chăm sóc, không phải
viết bằng mực đen, nhưng bằng Thần Khí của Thiên Chúa hằng sống, không phải ghi
trên những tấm bia bằng đá, nhưng trên những tấm bia bằng thịt, tức là lòng
người.” (2 Cr 3,3) Chúa Thánh Thần, là tình yêu của Thiên Chúa, đã viết trong
chúng ta. Và khi viết như vậy trong ta, Ngài tạo nên sự thiện hảo trong ta và
liên tục nhắc nhở ta về điều đó. Thật vậy, “nhắc nhở” có nghĩa là mang đến cho
trái tim, viết lên trái tim. Nhờ quyền năng của Chúa Thánh Thần, mọi câu
chuyện, ngay cả những câu chuyện bị lãng quên nhiều nhất, thậm chí cả câu
chuyện dường như được viết với những dòng quanh co nhất, đều có thể được truyền
cảm hứng, có thể được tái sinh thành kiệt tác, và trở thành phụ lục của Tin
Mừng. Chẳng hạn như ‘Lời Tự Thú’ của Thánh Augustinô, ‘Người Hành Hương’ của
Thánh Ignatiô, ‘Truyện Một Tâm Hồn’ của Thánh Têrêsa Hài đồng Giêsu, chuyện ‘Vợ
Chồng Chưa Cưới’, chuyện ‘Anh Em Nhà Karamazov.’.., cũng như vô số những câu
chuyện khác, đã trở thành những kịch bản tuyệt vời về cuộc gặp gỡ giữa hai sự
tự do: của Thiên Chúa và của con người. Mỗi người chúng ta đều biết những câu
chuyện khác nhau có hương thơm của Tin Mừng, làm chứng cho một Tình yêu làm
thay đổi cuộc sống. Những câu chuyện này đòi được chia sẻ, được kể lại và được
đưa vào cuộc sống ở mọi thời đại, mọi ngôn ngữ, mọi phương tiện.
5. Một câu chuyện đổi
mới chúng ta
Câu chuyện của chúng ta
sẽ trở thành một phần của mọi câu chuyện tuyệt vời.
Khi chúng ta đọc Kinh
thánh, đọc chuyện các thánh, đọc những bản văn làm sáng tỏ trái tim con người
và vẻ đẹp của nó, Chúa Thánh Thần có thể tự do viết vào lòng chúng ta, làm sống
lại ký ức của chúng ta về căn tính của chúng ta trong cái nhìn của Chúa.
Khi chúng ta nhớ đến
tình yêu đã tạo dựng và cứu độ chúng ta, khi chúng ta làm cho một phần câu
chuyện hằng ngày của mình thành tình yêu, khi chúng ta lấy lòng thương xót để
dệt tấm thảm của đời ta, chúng ta đang lật sang một trang khác. Chúng ta không
còn bị ràng buộc với những hối tiếc và buồn bã, không bị buộc chặt vào một ký ức
không lành mạnh đè nặng trái tim ta; thay vào đó, bằng cách mở lòng mình cho
người khác, chúng ta tự mở ra với tầm nhìn của Đấng kể chuyện tuyệt vời.
Kể cho Chúa nghe chuyện
đời ta, đó là điều không hề vô ích bao giờ: ngay cả khi các diễn biến vẫn như cũ,
ý nghĩa và viễn ảnh luôn thay đổi. Kể chuyện đời ta cho Chúa nghe là đi vào cái
nhìn thương xót của Ngài dành cho ta và cho người khác. Chúng ta kể lại cho
Ngài nghe những câu chuyện đời mình, mang đến cho Ngài những con người và những
tình huống tràn đầy trong cuộc sống của ta. Với Ngài, ta có thể dệt lại mảnh
vải đời ta, vá lại những vết rách đời mình. Chúng ta cần làm điều này biết bao!
Với cái nhìn của Đấng kể
chuyện tuyệt vời – Đấng duy nhất có cái nhìn tối thượng – chúng ta có thể tiếp
cận các nhân vật khác, là anh chị em của chúng ta, những người là diễn viên
cùng với chúng ta trong câu chuyện của ngày hôm nay. Vâng, vì không ai là vai
phụ trên sân khấu thế giới, và tất cả mọi người đều có thể thay đổi câu chuyện.
Ngay cả khi kể về điều ác, chúng ta cũng cần học cách dành chỗ để nói về ơn cứu
độ; ở giữa cái ác, chúng ta vẫn có thể thấy sự thiện đang hoạt động và hãy dành
chỗ để nói về điều này.
Vì vậy, không phải chỉ
đơn giản là kể chuyện suông, hay quảng cáo cho bản thân, mà là nhớ rằng ta là
ai và là gì trong mắt Chúa, để làm chứng cho những gì Thánh Linh viết trong
lòng chúng ta và tỏ lộ cho mọi người rằng câu chuyện của người ấy chứa đựng
những điều kỳ diệu.
Để làm điều này, chúng
ta hãy phó thác mình cho một người Phụ nữ đã dệt nên bản tính nhân loại của
Thiên Chúa trong cung lòng mình và đan dệt những biến cố đời mình với nhau như
Tin Mừng nói với chúng ta. Vì Đức Trinh Nữ Maria “hằng ghi nhớ mọi kỷ niệm ấy,
và suy đi nghĩ lại trong lòng.” (Lc 2,19). Chúng ta hãy xin Mẹ trợ giúp, vì Mẹ
là Đấng biết cách tháo gỡ những nút thắt của cuộc sống bằng sức mạnh nhẹ nhàng
của tình yêu:
Ôi Maria, là phụ nữ và
là người mẹ, Mẹ đã dệt Lời Chúa trong cung lòng Mẹ; bằng cả đời mình, Mẹ kể lại
những công trình tuyệt vời của Thiên Chúa. Xin lắng nghe chúng con kể chuyện
đời mình; xin ghi nhớ chúng trong tim Mẹ và biến thành câu chuyện của chính Mẹ
- những câu chuyện mà chẳng ai muốn nghe ấy. Xin dạy chúng con nhận ra ‘sợi chỉ
tốt đẹp’ đang chạy xuyên suốt lịch sử. Xin nhìn vào những nút thắt rối ren
trong cuộc sống đang làm tê liệt trí nhớ của chúng con. Với bàn tay dịu dàng
của Mẹ, mọi nút thắt đều có thể được tháo gỡ. Ôi người Phụ nữ của Thánh Linh,
người Mẹ của niềm phó thác, xin truyền cảm hứng cho chúng con. Xin giúp chúng
con xây dựng những câu chuyện hòa bình, những câu chuyện hướng đến tương lai.
Và xin chỉ cho chúng con cách chung sống hòa bình với nhau.
Roma, tại Đền Thánh
Gioan Latêranô,
ngày 24-1-2020, Lễ Thánh
Phanxicô Salêsiô
+ Giáo hoàng Phanxicô
[1] x. Bênêđictô
XVI, Thông điệp Spe Salvi, số 2: “Sứ điệp Kitô giáo không chỉ
‘thông tin’ mà còn ‘tác động’; nghĩa là Tin Mừng không đơn thuần truyền thông
những gì người ta có thể nhận biết, nhưng còn truyền thông nhằm tạo ra những
thực tại và biến đổi cuộc sống.”
Vi Hữu - Minh Đức chuyển
ngữ từ Vatican News / Nguồn: WHĐ