̣
Suy Niệm Tuần Thánh - Chúa Nhật Lễ Lá
Trần Mỹ Duyệt
Truyền thống Công Giáo bắt đầu một tuần lễ cực thánh, chấm dứt
40 ngày chay tịnh bằng việc cử hành tưởng niệm biến cố Chúa Giêsu vinh quang
tiến vào thành Giêrusalem, để rồi sau đó Ngài bị bắt, bị đánh đòn, tra tấn, bị
kết tội vác thập giá lên núi Sọ, bị đóng đinh và chết trên thập tự giá, nhưng
ngày thứ ba Ngài đã Phục Sinh.
Qua Thánh Kinh, Chúa Giêsu vinh quang khải hoàn vào thành thánh.
Ngài không ngồi trên một con chiến mã, nhưng là trên lưng một con lừa. Những
người tham dự vào cuộc khải hoàn ấy không phải là những đoàn quân anh dũng, với
đầy đủ khí giới theo hầu, bảo vệ, nhưng lại là những thường dân, những em nhỏ,
những con người đơn sơ và chất phát. Và điều này gợi lên trong ta ý nghĩa gì?
Riêng đối với những tâm hồn yêu mến và muốn theo bước chân Ngài, chúng ta suy
nghĩ gì qua biến cố rất đặc biệt này?
Suốt 3 năm miệt mài, vất vả rao truyền chân lý, chữa lành nhiều
kẻ tật nguyền, thực hiện bao phép lạ vỹ đại, hôm nay là ngày Chúa Giêsu được
vinh hiển nhất, được tôn kính trọng vọng nhất.
Dân chúng đứng chật hai bên đường, người người vui mừng reo hò.
Họ tung hô vạn tuế và không ngừng ca tụng: “Hoan hô con Vua Ðavít. Chúc tụng
Ðấng nhân danh Thiên Chúa mà đến. Hoan hô trên các tầng trời” (Mt 21:9). Lòng
sùng mộ và yêu kính của dân chúng bấy giờ đã khiến họ hành động một cách hết
sức đặc biệt. Họ cởi áo ngoài trải đường như một tấm thảm kéo dài trên đường
Ngài đi qua. Và họ cầm trên tay ngành vạn tuế để vẫy chào khi Ngài đi qua chỗ
họ. Thánh Kinh kể lại, số người theo tung hô Ngài mỗi lúc một thêm đông, đến độ
khiến các Pharisiêu phải ghen tị.
Nhưng nếu bạn là người đang đứng hai bên đường và quan sát đám
rước hôm đó, bạn sẽ thấy một chi tiết có thể khiến bạn phải dừng lại để suy
nghĩ. Ðó là Chúa Giêsu không cỡi trên voi, trên ngựa, hay không ngồi trên kiệu
mà tham dự cuộc khải hoàn này, nhưng Ngài lại ngồi trên lưng một con lừa con.
Mátthêu ghi: “Chúa Giêsu sai hai môn đệ đi và bảo rằng: “Các anh hãy đến làng
trước mặt kia, sẽ gặp ngay một con lừa mẹ cột ở đó với con lừa con. Các anh hãy
mở dây và dẫn về đây cho thầy” (Mt 21:2). Ngài làm thế còn để ứng nghiệm lời
Thánh Kinh: “Hãy nói với thiếu nữ Sion rằng, này vua các ngươi đang ngự đến,
khiêm tốn ngồi trên lưng lừa con, là con lừa mẹ” (Mt 21:5).
Chúa cỡi lừa con để khải hoàn vào Giêrusalem. Ngài không cỡi voi
hay cỡi ngựa, ngồi trên kiệu, hoặc như phương tiện thời nay là dùng limousine,
vì Ngài không muốn làm các thiếu nữ Sion phải hoảng sợ. Ngài không muốn bất cứ
ai nhìn Ngài bằng cặp mắt đầy kinh ngạc, hoảng hốt và thán phục. Ngài không
muốn bất cứ ai phải bắt buộc theo và miễn cưỡng mến Ngài. Ngài cũng không dùng
sức mạnh, quyền lực của kẻ chiến thắng để khống chế và thu phục nhân tâm. Chính
vì thế những hình ảnh liên quan đến sức mạnh quyền lực đều bị Ngài loại bỏ.
Ngài chỉ muốn một mình đơn sơ ngồi trên lưng một con lừa nhỏ bé để tiến vào
thành. Một hình ảnh nói lên vẻ thanh bình, đơn sơ, nhẹ nhàng, và tự nhiên. Và
đó chính là Ngài, con chiên Thiên Chúa, vua các vua và Chúa các chúa.
Chúa Giêsu là vua. Ngài còn là Chúa tạo thành vũ trụ. Danh Ngài
được vang vọng chúc tụng trên các tầng trời. Cả nhân loại phải phủ phục dưới
chân Ngài và trước nhan Ngài. Mọi đầu gối, như Thánh Phaolô đã viết, trên trời,
dưới đất và trong lòng đất phải quì gối trước mặt Ngài. Do đó, nếu
Ngài dùng bất cứ hình thức di chuyển nào khác tối tân và tiện nghi nhất của
thời bấy giờ thì vẫn chỉ là những phương tiện tầm thường chưa xứng với Ngài.
Tuy nhiên, Ngài đã không làm thế. Hành động ấy của Ngài như nói trước về những
gì mà Ngài sẽ làm kế tiếp như rửa chân cho các môn đệ, cho phép bị bọn lý hình
hành hạ và chế diễu, chấp nhận bản án bất công từ Philatô. Và nhất là chấp nhận
vác thập giá, và bị đóng đinh chết treo trên đồi Golgotha.
Làm sao tâm trạng của một người mang trong mình hình ảnh chiến thắng hiển hách,
ngồi trên lưng một con chiến mã, ngồi trên lưng một con voi, ngồi trong một cái
kiệu sang trọng, hay như phương tiện di chuyển thời nay là chuyên cơ, trực
thăng, hoặc limousine đầy đủ tiện nghi tiến lên giữa tiếng tung hô, lại có thể
chấp nhận quì gối xuống, bưng chậu nước đến trước mặt các môn đệ của mình để
rửa chân cho họ.
Làm sao một vị đại tướng, một hoàng đế, một nữ hoàng, một tổng
thống, một thủ tướng uy nghi duyệt qua hàng quân danh dự để tiến lên lễ đài
giữa tiếng tung hôn vang dội của cả rừng người lại có thể dễ dàng chấp nhận
chịu cảnh trao nộp, chịu đánh đòn, chịu khạc nhổ vào mặt, chịu đội mão gai,
chịu xét xử bất công, và chịu đóng đinh chết trần truồng trên thập giá mà không
một lời than van, trách móc.
Ngồi trên lưng ngựa, lưng voi. Ngồi trong kiệu, trong trực
thăng, chuyên cơ hay limousine thì không dễ cúi mình xuống được, nhất là trong
tư thế của kẻ có quyền, kẻ chiến thắng. Cũng không dễ chấp nhận thua thiệt,
không dễ đón nhận nhục nhã, không dễ vâng phục thiên ý. Cứ nhìn bọn Pharisiêu
qua thái độ ghen tức của họ với Chúa Giêsu, hoặc những Pharisiêu thời đại mới
để hiểu rõ ý nghĩa và hành động ngồi trên lưng lừa của Ngài.
Làm như vậy là Chúa muốn nói với mọi người rằng, Ngài xứng đáng
với tất cả mọi lời chúc tụng. Ngài chính là vua. Ngài là vua chiến thắng. Nhưng
trên tất cả, Ngài là một vị vua nhân từ. Vua thái bình. Vua của tâm hồn con
người. Và vì thế, Ngài đã cỡi lừa con mà không cỡi chiến mã.
Chúa là vua nhân từ, hiền dịu chứ không phải là vua quyền uy,
độc tài, và hà khắc. Ngài thương yêu tất cả. Ngài mong mọi người hãy đến với
Ngài, để học cùng Ngài, vì Ngài “hiền lành và khiêm nhường” (Mt 11:29).
Suy niệm việc Chúa cỡi lừa vào thành, chúng ta hãy để lòng mình
chìm sâu trong những mầu nhiệm của Thương Khó, Thập Giá và Phục Sinh mà Ngài đã
thực hiện vì chúng ta và cho nhân loại chúng ta.
(Hiệu đính từ bài viết “Ngài Cỡi Lừa Vào Thành”. 1 tháng 4 năm 2012 của
cùng tác giả)