Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
Lm. Anmai, C.Ss.R.
Bài Viết Của
Lm. Anmai, C.Ss.R.
NGHÈO!
BỒN PHẬN VÀ TRÁCH NHIỆM
Bề ngoài
TÌNH LIÊN ĐỚI!
TIỀN NHIỀU ĐỂ LÀM GÌ?
ĐỪNG KHINH KHI CHÚA
TA TÌM GÌ TRONG CUỘC SỐNG?
Sài Gòn: Hoa & Lệ
NHỮNG CUỘC TRỞ VỀ ĐẦY NƯỚC MẮT!
Phó tế Phêrô Nguyễn Thanh Phong: “ANH EM Ở LẠI LÀM LINH MỤC, MÌNH VỀ NHÀ CHA TRƯỚC NHÉ!”.
TỪ THIỆN ƠI! SAO CAY ĐẮNG QUÁ!
LẶNG VÀ ... LẮNG
Linh mục và lời mời gọi nên thánh
KẾ HOẠCH NHỎ : ĐÔI ĐIỀU SUY NGHĨ
ĐÂY LÀ CHIÊN THIÊN CHÚA
MỘT THOÁNG THĂM ĐỨC MẸ DÒNG SÔNG MÊKÔNG
THANH TẨY VÀ SỐNG THEO THÁNH Ý
CHUYỆN KHÓ NGHĨ
ÁNH SÁNG GIÊSU
MẸ THIÊN CHÚA - MẸ CHÚNG TA
BA NGỌN NẾN LUNG LINH
ÁNH SÁNG ĐÃ ĐẾN THẾ GIAN
CHỈ SỐ LÀM NHÓI LÒNG NGƯỜI !
MẠNH SỨC ĐỂ ĐẠT ĐƯỢC NƯỚC TRỜI
NGƯỜI NGHÈO MÃI KHÓC
TINH TUYỀN
SỐNG TRONG LẮNG ĐỌNG ĐỂ GẶP CHÚA
ĐỨC MARIA SỐNG TÂM TÌNH MÙA VỌNG
TỈNH ĐỂ CHỜ
LÒNG BAO DUNG
GIÊSU - CÓ PHẢI LÀ VUA CỦA ĐỜI TA
NIỀM TIN VÀ LỜI ĐÁP
TỰ HỦY
MONG MANH QUÁ !
TIN VÀO ĐỜI SAU
TẬT THƯƠNG NGUYỀN
HAI ÁNH MẮT - MỘT TẤM LÒNG
HÃY GÓP PHẦN MÌNH
NÀY LÀ DÒNG DÕI NHỮNG NGƯỜI TÌM CHÚA
CHẾT KHÔNG ĐỢI TUỔI
MẸ …

Cũng “già” rồi nhưng sao mỗi lần nghĩ về Mẹ, nhắc đến Mẹ, nói về Mẹ sao hai hàng lệ lại cứ ướt mi. Tại sao lại vẫn ướt mi khi Mẹ đã đi xa gần hai chục năm rồi. Ngồi ngẫm nghĩ không phải mình già, không phải là hai hay ba chục năm nhưng mà hình như tình Mẹ quá lớn. Tình Mẹ quá lớn để rồi mỗi khi nhớ Mẹ bỗng dưng lệ lại rơi ...

Mẹ kể lại, nói đúng hơn là Mẹ kể lại qua lời kể của các o, các cậu thì phải vì chuyện kể ngày xưa khi ấy Mẹ mới có … ba tuổi rưỡi !

Ba tuổi rưỡi, cái tuổi vừa chập chững biết nói và biết đi nhưng phải xa cha xa mẹ.

1946, một buổi chiều đẹp trời của mùa Thu, trên tay cầm tài liệu Công Giáo Tiến Hành nên ông bà ngoại bị Việt Minh bắt giữ. Lần ra đi này cũng là lần ra đi cuối cùng của ông bà ngoại. Ông bà ngoại bị Việt Minh chôn sống ở cái làng Thanh Tân Ồ Ồ - vùng ngoại ô của thành phố Huế mộng mơ.

Ông bà ngoại ra đi để lại 10 người con như bầy gà con không người chăm sóc. Thế là mỗi đứa mỗi ngã nhờ vào lòng thương xót của các cậu các o.

Lớn lên một chút Mẹ lên Đà Lạt dạy học trường của các Sơ Nữ Tử Bác Ái Vinh Sơn. Sau một thời gian dài rong ruỗi chốn chợ đời Mẹ lên xe hoa theo tà áo cưới.

Trước ngày giải phóng gia đình khá ổn với căn nhà ấm áp trong “Biệt Khu Thủ Đô” (Sau câu lạc bộ Lan Anh bây giờ). Ngày giải phóng cũng là ngày cả nhà khăn gói về vùng Kinh tế mới Bưng Riềng đất đỏ.

Sau vài năm xa cách chị em liên lạc được với nhau. Dì bảo Mẹ làm giấy tờ đi Mỹ nhưng Mẹ bảo “qua đó để làm gì ?”. Thế là lại dắt díu nhau về Sài Thành sống với cái nghề truyền thống vá may từ thời ông bà ngoại.

Cuộc sống dần trôi với chuỗi ngày ngược xuôi vất vả. Bỗng đến một hôm tin buồn tự nhiên từ đâu đến : Mẹ bệnh ung thư !

Mẹ ra đi như định mệnh từ sự an bài của Thiên Chúa.

Mẹ ra đi nhưng hình như Mẹ vẫn còn đâu đó với lũ cháu đàn con. Thương Mẹ nên mỗi tháng vẫn thường lên viếng Mẹ. Mỗi khi hũ gạo trong nhà vơi đi và cái túi đựng tiền “nông cạn” mà thỏ thẻ thủ thỉ với Mẹ thì y như rằng khi về nhà liền có “quới nhơn” giúp đỡ.

Mẹ đi xa nhưng Mẹ lại rất gần.

Lũ cháu đàn con ngày nay không làm sao có thể quên được Mẹ nhất là khi cửa nhà tạm ổn, cơm được no hơn và áo lại ấm hơn khi Mẹ còn sống. Phải chăng Mẹ đi xa nhưng Mẹ vẫn còn “nặng lòng” với lũ cháu đàn con.

Nhìn lại Mẹ, thấy Mẹ vĩ đại quá, Mẹ nhân hậu quá, Mẹ thương con Mẹ nhiều quá.

Dẫu ngày xưa nhà còn nghèo và nghèo lắm nhưng Mẹ chưa hề để con phải bữa đói bữa no. Mẹ cố gắng chạy vạy đâu đó để có tiền lo cho con ăn học. Đã hơn một lần Mẹ “liều mạng” chạy vào nhà thờ để mượn tiền Cha Xứ !

Những bài học, những lời dạy và nhất là đời sống đạo của Mẹ đã và vẫn còn vang vọng mãi trong lòng con cháu.

Mẹ không phải là thánh trong hành trình làm con Chúa ở trần gian nhưng đời sống của Mẹ đã in vào con mình những chuỗi ngày đạo đức.

Dù phải thức khuya dậy sớm để kịp giao những lô hàng ngày mai mang ra chợ bán nhưng ít khi nào Mẹ lại bỏ Thánh Lễ Misa. Giờ này nghĩ lại sao mà ngày xưa Mẹ hay quá ! Làm gì thì làm cứ 5 giờ sáng Mẹ và con lại dự lễ Misa.

Có lẽ đời sống đạo của Mẹ như vậy đã sinh con một lần nữa trong ân nghĩa của Chúa.

Dẫu không muốn nhưng hình như cái nghèo cứ ôm chầm cuộc đời của mấy mẹ con thì phải. Ngày Mẹ còn sống hình như chẳng bao giờ có được một đồng dự trữ để trong chiếc tủ cỗ vẹo siêu. Ngày Mẹ ra đi cũng đi trong đôi bàn tay trắng trong ngậm ngùi chua xót. Thương Mẹ nhiều nên đành liều mạng xây ngôi mộ nghèo thiếu trước trả sau.

Không phải cứ đến ngày 29 tháng 12 hàng năm (ngày giỗ Mẹ) hay ngày mùng 3 Tết hay ngày của Mẹ mới nhớ đến Mẹ nhưng hình như ngày nào cũng nhớ đến Mẹ cả. Không chỉ nhớ mà còn nhớ nhiều vì ngày hôm nay, có gì, là gì cũng là nhờ vào bàn tay của Mẹ và nhờ vào hồng ân Thiên Chúa.

Tạ ơn Chúa đã thương ban cho con người Mẹ hiền dấu yêu.

Cảm ơn Mẹ vì Mẹ đã sinh ra con và dưỡng dục con cho đến ngày hôm nay.

Xin Mẹ tiếp tục nâng đỡ, đồng hành với con trong chuỗi ngày còn lại trong cuộc đời tận hiến ... 

 

Anmai, CSsR

Tác giả: Lm. Anmai, C.Ss.R.

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!