(Suy niệm Tin mừng Mác-cô (12, 28-34) trích đọc
vào Chúa nhật 31 thường niên)
Trong đạo Do-Thái, từ “Mười Điều Răn” Đức Chúa
Trời ban cho ông Mô-sê trên núi Xi-nai, các thầy Ráp-bi diễn giải thêm thắt
thành 613 điều luật.
Khi có người thông luật đến hỏi xem điều răn
nào trọng nhất trong số 613 khoản luật ấy, Chúa Giê-su trả lời ngay: "Điều răn
đứng đầu là: Nghe đây, hỡi Ít-ra-en, Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, là Đức Chúa
duy nhất. Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh
hồn, hết trí khôn và hết sức lực ngươi (Đnl 6,5); Điều răn thứ hai là: Ngươi
phải yêu người thân cận như chính mình (Lv 19,18). Chẳng có điều răn nào khác
lớn hơn các điều răn đó" (Mác-cô 12, 29-31).
Chúa Giê-su nhập hai giới răn thành một
Điều răn mến Chúa được ghi trong sách Đệ nhị
luật, điều răn yêu người được chép ở sách Lê-vi, thuộc về hai bộ sách khác nhau
đã được Chúa Giê-su liên kết thành một điều răn duy nhất là mến Chúa yêu người.
Thế nhưng, có nhiều tín hữu vẫn xem việc mến
Chúa và yêu người là hai điều riêng biệt, chẳng liên hệ gì đến nhau. Một số tín
hữu quan tâm đến việc tôn kính phụng thờ Thiên Chúa nhưng đồng thời vẫn ghét bỏ,
bạc đãi con người.
Chúa Giê-su phá bỏ quan điểm sai lầm đó khi nối
kết giới răn mến Chúa và yêu người thành một và Ngài nhấn mạnh rằng chính khi
yêu người cũng là lúc mến Chúa và tình yêu đối với Thiên Chúa phải được thể hiện
qua tình yêu thương anh chị em chung quanh và những gì ta làm cho tha nhân là
làm cho chính Chúa.
Tại sao lại như thế?
Thiên Chúa và con người chỉ là một
Khi Sao-lê bắt bớ các tín hữu đầu tiên theo
Chúa Giê-su, ông bị Chúa Giê-su quật ngã trên đường Đa-mát và Ngài lên tiếng quở
trách: "Sao-lê! Tại sao ngươi bắt bớ Ta?"
Thực ra, lúc bấy giờ, Sao-lê chỉ lùng bắt các
tín hữu của Chúa Giê-su thôi, còn Chúa Giê-su thì đã phục sinh và lên trời rồi
thì làm sao có thể bắt bớ được. Vậy mà Chúa Giê-su không hạch ông: “Tại sao
ngươi bắt bớ các tín hữu của Ta”, mà lại nói: "Tại sao ngươi bắt bớ Ta" (Cv 9,
4).
Sở dĩ Chúa nói như vậy là vì các ki-tô hữu là
hiện thân của Chúa, là những chi thể trong thân mình Ngài, nên ai bắt bớ họ là
bắt bớ Chúa.
Đặc biệt qua dụ ngôn về ngày phán xét cuối cùng,
Chúa Giê-su dạy cho ta biết Ngài là một với những anh chị em chung quanh ta, khi
phán rằng: "Những gì các ngươi đã làm cho các anh em bé nhỏ của Ta đây là các
ngươi đã làm cho chính Ta" và "những gì các ngươi đã không làm cho các anh em bé
nhỏ của Ta đây là các ngươi đã không làm cho chính Ta" (Mt 25, 40.45).
Dựa vào lời dạy trên đây của Chúa Giê-su, Đức
Giáo hoàng Bê-nê-đi-tô XVI, qua thông điệp “Thiên Chúa là Tình Yêu” cũng xác
nhận rằng Thiên Chúa và con người chỉ là một. Ngài viết:
“Chúa Giê-su đồng hóa mình với những người cùng
quẫn, những người đói khát, những khách lạ, những kẻ trần truồng, đau yếu và
những người đang trong vòng lao lý. Ngài phán: "Mỗi lần các ngươi làm như thế
cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính
Ta vậy" (Mt 25:40). Như thế, mến Chúa và yêu người đã trở thành một:
Trong những người anh em bé nhỏ nhất, chúng ta tìm thấy chính Chúa Giêsu… (sđd
số 15).
Việc phụng thờ Thiên Chúa phải đi đôi với việc
phục vụ con người
Phát xuất từ sự thật Thiên Chúa đồng hóa với
con người và những gì ta làm cho tha nhân là làm cho chính Chúa Giê-su, Đức Giáo
hoàng Bê-nê-đi-tô XVI dạy rằng việc phụng thờ Thiên Chúa phải đi đôi với việc
phục vụ con người, không được phép xao lãng một trong hai. Ngài viết: chúng ta
“không thể tách rời tình yêu mến Thiên Chúa và tha nhân vì cả hai chỉ là một
giới răn duy nhất” (sđd số 18).
Qua số 22 trong sứ điệp nầy, Ngài viết tiếp:
Vì thế, bày tỏ “tình yêu đối với các quả phụ,
kẻ mồ côi, người bị tù đày, người bệnh tật và người túng thiếu dưới mọi hình
thức, thì cũng thiết yếu đối với Hội thánh như là cử hành các bí tích và rao
giảng Tin mừng. Hội thánh không thể lơ là việc phục vụ bác ái cũng như không thể
lơ là việc ban các bí tích và rao giảng Lời Chúa” (sđd số 22).
Lạy Chúa Giê-su,
Chúa tự đồng hóa mình với con người và mỗi
người thật sự là một phần thân thể của Chúa là một sự thật lớn lao cao cả vượt
tầm hiểu biết của con người nên không mấy người nhận ra; mà vì không nhận ra sự
thật cao cả nầy nên con người liên tục gây ra vô vàn đau thương, bất hạnh cho
nhau trên cõi đời nầy.
Xin ban Thánh Thần Chúa cho chúng con và cho
toàn thể nhân loại, để Ngài khai mở tâm hồn mọi người nhận ra sự thật trọng đại
nầy; nhờ đó, nhân loại sẽ luôn được sống trong hòa bình và yêu thương.
Linh mục Inhaxiô Trần Ngà
Tin mừng Mác-cô 12, 28-34
Có một người trong các kinh sư đã nghe Đức
Giê-su và những người thuộc nhóm Xa-đốc tranh luận với nhau. Thấy Đức Giê-su đối
đáp hay, ông đến gần Người và hỏi: "Thưa Thầy, trong mọi điều răn, điều răn nào
đứng đầu? "Đức Giê-su trả lời: "Điều răn đứng đầu là: Nghe đây, hỡi Ít-ra-en,
Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, là Đức Chúa duy nhất. Ngươi phải yêu mến Đức
Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực
ngươi. Điều răn thứ hai là: Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình. Chẳng
có điều răn nào khác lớn hơn các điều răn đó."Ông kinh sư nói với Đức Giê-su:
"Thưa Thầy, hay lắm, Thầy nói rất đúng. Thiên Chúa là Đấng duy nhất, ngoài Người
ra không có Đấng nào khác. Yêu mến Thiên Chúa hết lòng, hết trí khôn, hết sức
lực, và yêu người thân cận như chính mình, là điều quý hơn mọi lễ toàn thiêu và
hy lễ. "Đức Giê-su thấy ông ta trả lời khôn ngoan như vậy, thì bảo: "Ông không
còn xa Nước Thiên Chúa đâu! " Sau đó, không ai dám chất vấn Người nữa.