(Suy niệm lễ Chúa Ki-tô vua)
Hôm nay, nhân ngày lễ tôn vinh Chúa
Giê-su vua, chúng ta hãy đến bệ kiến Ngài.
Trước hết, chúng ta hãy tiến vào
chiêm ngưỡng hoàng cung của Vua Giê-su. Thật lạ lùng! Nơi đây là một ngọn đồi
hoang vu trơ trọi, sặc mùi tử khí, lác đác mấy thập tự giá nằm vương vãi đó đây.
Tiếp theo, chúng ta hãy tìm đến ngai
tòa đức Vua. Đây rồi, ngai tòa của Ngài đây, vì có tấm biển ghi rõ ràng: “Giê-su
Na-da-rét, Vua dân Ít-ra-en.” (Ga 19,19).
Ta hãy chiêm ngưỡng xem vị vua này
như thế nào? Ngự ở đâu? Cẩm bào của ngài thế nào? Ngai vàng Ngài ra sao? Thần
dân của Ngài gồm những hạng người nào?
Nơi đây, Vua Giê-su không mặc áo cẩm
bào sang trọng đính ngọc dát vàng, nhưng phải chịu cảnh mình trần, thân mình bầm
dập, loang lổ vết thương.
Nơi đây, Vua Giê-su không ngồi chễm
chệ trên ngai cao nhưng chịu treo thân trên thập tự giá.
Hai bên ngai Vua Giê-su không có hai
chức quan tả, hữu thừa tướng như ở các cung đình uy nghiêm lộng lẫy, mà là hai
tên gian phi cùng chịu treo trên thập tự giá như Ngài.
Thay vì quân hầu, người ta chỉ thấy
đám lính hung hăng, thô bạo. Chúng đứng đó không phải để hầu hạ phục dịch Ngài,
nhưng là để lăng nhục, để hành hung, chế giễu nhạo cười Ngài và kết liễu cuộc
sống của Ngài.
Vị vua này thật lạ lùng!
Thay vì để cho thần dân tung hô chúc
tụng, Vua Giê-su chịu nghe những lời nhiếc móc nhạo cười: “Nó đã cứu được kẻ
khác mà không cứu được mình”, “Nếu ông là vua dân Do-thái thì hãy cứu lấy mình
đi!” (Lc 23,35-37).
Trên ngai cao này, thay vì ban ra
những lệnh truyền như vua chúa trần gian, những lệnh truyền bắt dân phải chịu
sưu cao thuế nặng để chất thêm vàng bạc vào kho báu của mình, truyền cho nô lệ
phải hầu hạ phục dịch mình, truyền cho quan quân phải hy sinh mạng sống, chiến
đấu phục vụ cho vương quốc mình…Vua Giê-su chỉ ban ra những lời yêu thương: “Lạy
Cha, xin tha thứ tội lỗi cho những người đóng đinh Con…” và hứa ban hạnh phúc
thiên đàng cho người bất hạnh cùng chịu treo trên thập tự giá như mình: “Hôm
nay, anh sẽ ở trên thiên đàng với Tôi.” (Lc 23, 43)
Cuối cùng, không như vua chúa trần
gian, bòn rút công sức, của cải thần dân tận xương tủy, Vua Giê-su hiến trao
mạng sống mình cho muôn người được sống đời đời, trút cho nhân loại cả giọt máu
cuối cùng trong đáy tim!
Như thế, dù là Chúa tể trời
đất, bá chủ muôn vật muôn loài, Chúa Giê-su đã hạ mình xuống thế làm người,
chuốc lấy tủi hổ, đau thương và nộp mình chịu chết để cứu độ muôn dân. “Chính vì
thế, Thiên Chúa đã siêu tôn Ngài và tặng ban danh hiệu trổi vượt trên muôn ngàn
danh hiệu. Như vậy, khi vừa nghe danh thánh Giê-su, cả trên trời dưới đất và
trong nơi âm phủ, muôn vật phải bái quỳ; và để tôn vinh Thiên Chúa Cha, mọi loài
phải mở miệng tuyên xưng rằng: “Đức Giê-su Ki-tô là Chúa” (Ph 2, 9-11).
Lạy Chúa Giê-su,
Trên cõi đời này, không ai xứng đáng là vua của
chúng con, bởi vì tất cả mọi ông vua đều ươn hèn, yếu đuối và mắc phải đủ mọi
thứ lỗi lầm. Chỉ có Chúa mới là vị vua hoàn hảo, vua tốt lành thánh thiện, vua
đầy lòng yêu thương, là vua quảng đại bao dung, đã hy sinh chịu chết để ban cho
chúng con sự sống đời đời.
Xin cho chúng con biết tôn Chúa lên làm Vua của mình,
biết noi gương Chúa mà hy sinh cho người khác, biết nhận quy luật yêu thương của
Chúa làm kim chỉ nam cho cuộc sống chúng con.
Linh mục Inhaxiô Trần Ngà
Tin mừng Gioan (18, 33-37) trích đọc
vào Lễ Chúa Ki-tô Vua
33
Ông Phi-la-tô trở vào dinh, cho gọi Đức Giê-su và nói với Người: "Ông có phải là
vua dân Do-thái không? "34 Đức Giê-su đáp: "Ngài tự ý nói điều ấy,
hay những người khác đã nói với ngài về tôi? "35 Ông Phi-la-tô trả
lời: "Tôi là người Do-thái sao? Chính dân của ông và các thượng tế đã nộp ông
cho tôi. Ông đã làm gì? "36 Đức Giê-su trả lời: "Nước tôi không thuộc
về thế gian này. Nếu Nước tôi thuộc về thế gian này, thuộc hạ của tôi đã chiến
đấu không để tôi bị nộp cho người Do-thái. Nhưng thật ra Nước tôi không thuộc
chốn này."37 Ông Phi-la-tô liền hỏi: "Vậy ông là vua sao? " Đức
Giê-su đáp: "Chính ngài nói rằng tôi là vua. Tôi đã sinh ra và đã đến thế gian
nhằm mục đích này: làm chứng cho sự thật. Ai đứng về phía sự thật thì nghe tiếng
tôi."