(Suy niệm Tin mừng Gioan (Ga 8,
2-11) được trích đọc trong Chúa nhật 5 Mùa Chay)
Nhà hiền triết Socrates (470–399
TCN) là một triết gia Hy Lạp, có một lời khuyên vàng ngọc, được xem
là châm ngôn tối thượng để giáo dục con người, đó là câu: “Hỡi người, hãy tự
biết mình.” Đây là di ngôn quan trọng nhất mà Socrates để lại cho đời.
Không dễ biết mình
Tự biết mình là điều hết sức
quan trọng, nhưng đây cũng là điều không dễ, bởi vì con người có đôi mắt nhìn ra
mà không có mắt nhìn vào. Người ta thường nhìn ra ngoại giới nhưng rất ít khi
hướng vào nội giới, vào nội tâm mình. Một nốt ruồi nhỏ trên khuôn mặt người
khác, ta thấy rõ ràng; còn vết sẹo lớn trên trán mình, ta không nhìn thấy được.
Lỗi lầm nho nhỏ của người khác, ta thấy tỏ tường; còn những lầm lỗi tệ hại của
mình thì lại không hay biết. Thế rồi, chúng ta dành nhiều thì giờ để phê phán,
để lên án người khác mà chẳng mấy khi phê phán bản thân.
Các kinh sư và người Pha-ri-sêu
trong bài Tin mừng hôm nay cũng thế. Họ nhìn thấy rõ ràng tội lỗi của người phụ
nữ ngoại tình, nhưng không nhìn thấy tội lỗi của họ. Họ bận tâm đến việc kết án
người khác, nhưng không quan tâm đến việc sửa chữa lầm lỗi của bản thân.
Chúa Giê-su giúp ta tự biết
mình
Chính vì thế, Chúa Giê-su muốn
dạy cho họ một bài học tâm linh cần thiết là hãy trở về với nội tâm để nhận ra
tội lỗi của mình trước, hãy trách mình trước rồi trách người khác sau như cổ
nhân thường nói: "Tiên trách kỷ hậu trách nhân."
Bấy giờ, các kinh sư và người
Pha-ri-sêu dẫn người phụ nữ phạm tội ngoại tình đến với Chúa Giê-su. Họ hối thúc
Chúa Giê-su đưa ra ngay một phán quyết định đoạt số phận của người đàn bà tội
lỗi. Về phần mình, Chúa Giê-su muốn dẫn dắt những người tưởng mình vô tội trở về
với nội tâm để nhận ra tội lỗi mình mà hoán cải trước đã.
Thế nên, đứng trước những con
người đang lăm le kết án người phụ nữ và mưu toan ám hại mình, Chúa Giê-su im
lặng. Ngài thinh lặng và tạo nên bầu khí tĩnh lặng để tạo cơ hội cho mọi người
tự vấn lương tâm. Ngài muốn kéo dài sự thinh lặng bằng cách ngồi xuống viết trên
đất.
Khi người ta cứ hỏi mãi, phá tan
sự im lặng cần thiết cho sự rà soát tâm hồn, Chúa Giê-su lên tiếng kêu mời họ
hãy xét lại mình: "Ai trong các ông sạch tội, thì cứ việc lấy đá mà ném trước
đi!"
Rồi Ngài lại ngồi xuống thinh
lặng, tiếp tục viết, viết trên đất để tạo bầu khí yên tĩnh cho mọi người hồi
tâm.
Sau một hồi nhìn lại nội tâm
mình trong yên lặng, những con người hăm hở kết tội người phụ nữ giờ đây dần dần
nhận ra tội lỗi của họ, có khi còn nhiều hơn, còn nghiêm trọng hơn cả tội lỗi
của người phụ nữ. Thế là những viên đá trên tay họ lộp bộp rơi xuống. Ai nấy xấu
hổ lặng lẽ rút lui, để lại một mình Chúa Giê-su và người thiếu phụ. Hoá ra rốt
cuộc, ai cũng nhận ra mình là người có tội, mà đã là người có tội thì sao không
kết án mình trước? Sao lại đang tâm lên án người khác, có khi còn ít tội hơn
mình!
Tự biết mình là điều rất cần
thiết
Trở về với nội tâm để thấy được
tội lỗi của mình là điều kiện tiên quyết để cải thiện bản thân.
Nếu tôi biết được mình hôi hám,
tôi sẽ đi tắm ngay. Còn nếu tôi không nhận ra mùi hôi của cơ thể mình, thì mãi
mãi tôi vẫn là người hôi hám.
Nếu tôi biết khuôn mặt mình dơ
bẩn, tôi sẽ lau rửa tức khắc; bao lâu chưa thấy những vết dơ trên mặt, thì không
hy vọng có khuôn mặt sạch sẽ hơn.
Nếu tôi thấy được sự xấu xa của
nội tâm, sự bê bối của đời sống mình, tôi sẽ cải thiện ngay không trì hoãn.
Sự chuyển hóa bản thân, cải
thiện cuộc sống chỉ thực sự bắt đầu lúc ta tự nhận biết tội lỗi mình. Nếu không
thấy được lầm lỗi và những sai sót của mình, chúng ta sẽ không bao giờ cải thiện
đời sống được.
Lạy Chúa Giê-su,
Trở về với nội tâm để rà soát
chính mình, để thấy được tội mình là điều rất khó thực hiện và cũng chẳng được
mấy người quan tâm. Xin Chúa thương giúp đỡ chúng con thực hiện công việc hệ
trọng nầy.
Xin cho Lời Chúa trở nên tấm
gương soi tâm hồn, giúp chúng con nhận ra những nết xấu làm vấy bẩn lòng trí,
làm suy thoái nhân cách và giúp chúng con cải thiện kịp thời để trở nên người có
phẩm chất cao đẹp đáng được Chúa và mọi người yêu mến.
Linh mục Inhaxiô Trần Ngà
Tin mừng Gioan
8, 2-11
2
Vừa tảng sáng, Người trở lại Đền Thờ. Toàn dân đến với Người. Người ngồi xuống
giảng dạy họ. 3 Lúc đó, các kinh sư và người Pha-ri-sêu dẫn đến trước
mặt Đức Giê-su một phụ nữ bị bắt gặp đang ngoại tình. Họ để chị ta đứng ở giữa,
4 rồi nói với Người: "Thưa Thầy, người đàn bà này bị bắt quả tang
đang ngoại tình. 5 Trong sách Luật, ông Mô-sê truyền cho chúng tôi
phải ném đá hạng đàn bà đó. Còn Thầy, Thầy nghĩ sao? " 6 Họ nói thế
nhằm thử Người, để có bằng cớ tố cáo Người. Nhưng Đức Giê-su cúi xuống lấy ngón
tay viết trên đất. 7 Vì họ cứ hỏi mãi, nên Người ngẩng lên và bảo họ:
"Ai trong các ông sạch tội, thì cứ việc lấy đá mà ném trước đi." 8
Rồi Người lại cúi xuống viết trên đất. 9 Nghe vậy, họ bỏ đi hết, kẻ
trước người sau, bắt đầu từ những người lớn tuổi. Chỉ còn lại một mình Đức
Giê-su, và người phụ nữ thì đứng ở giữa. 10 Người ngẩng lên và nói:
"Này chị, họ đâu cả rồi? Không ai lên án chị sao?
11Người đàn bà đáp: "Thưa ông, không có ai cả." Đức Giê-su nói: "Tôi
cũng vậy, tôi không lên án chị đâu! Thôi chị cứ về đi, và từ nay đừng phạm tội
nữa! "