(Suy
niệm Tin mừng Gioan (Ga 11,3 - 45) trích đọc vào Chúa nhật
5 mùa Chay năm A)
Con
người có nhiều cơn khát: Khát tiền, khát danh vọng, khát quyền lực, khát tình
yêu, khát hạnh phúc… Và trong hàng loạt cơn khát đó, thì khao khát được sống là
cơn khát mãnh liệt nhất, thúc bách nhất, khẩn thiết nhất.
Để
đáp ứng khao khát này, người ta sẵn sàng lao động vất vả, chấp nhận muôn vàn hy
sinh gian khổ để nuôi sống mình, để vun đắp cho đời sống mình được sung túc hơn.
Rồi
khi sự sống bị đe dọa trầm trọng bởi bệnh tật, như bị ung thư chẳng hạn, người
ta sẵn sàng bán hết tất cả những gì mình có để chạy chữa đến cùng, hễ còn nước thì
còn tát…
Vì
quý trọng mạng sống nên từ cổ chí kim, không ai trên đời chịu đem mạng sống
mình để đổi lấy trân châu bảo ngọc hay phú quý giàu sang hoặc quyền cao chức trọng...
Sự sống luôn luôn là trên hết.
Tuy nhiên, đời sống con người cũng như bông hoa sớm nở
chiều tàn, như bóng đèn hiu hắt trước gió… Dù ta có tiếc nuối, có kìm giữ, có
níu kéo cách nào đi nữa, cũng không thể giữ lại sự sống cho mình. Đến ngày, đến
hạn, nó sẽ ra đi.
Vì thế, mọi người đều nơm nớp lo sợ thời khắc định mệnh
ấy, lo sợ ngày tang tóc ấy, không biết sẽ chụp xuống lúc nào.
Thần Chết như đang lởn vởn, rình rập đâu đây, sẽ vung
lưỡi hái ra tước đoạt mạng sống người ta bất cứ lúc nào!
Hy vọng đã bừng lên
Thế rồi, một niềm vui và hy vọng đã bừng lên: Giữa
khung trời u tối và tang tóc vì sự sống sẽ mất đi và sự chết đang bao trùm ấy…
bỗng lóe lên một tia chớp hy vọng, hy vọng được cứu sống.
Qua việc làm cho La-da-rô, một thanh niên đã chết bốn
ngày, mùi tử khí đã xông lên nồng nặc, được sống lại và trở về với cuộc sống,
Chúa Giê-su mang đến nhân loại một tin vui, tin vui đó là Ngài sẽ ban lại sự sống
cho những ai lìa trần và không chỉ ban cho họ sự sống đời này mà thôi, nhưng
còn ban sự sống vĩnh cửu đời sau. Ngài khẳng định điều đó với cô Mác-ta: “Chính
Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy, thì dù đã chết, cũng sẽ được
sống. Ai sống và tin vào Thầy, sẽ không bao giờ phải chết” (Ga 11, 25).
Thế
là nhờ Chúa Giê-su, bóng đêm sự chết không còn bao phủ địa cầu. Ngài đến xé tan
màn đêm sự chết, tiêu diệt thần chết và ban lại sự sống cho những ai tin vào
Ngài.
Thế
thì từ đây, nhân loại nắm được một bí quyết rất đỗi tuyệt vời để dành lại sự sống
và đạt tới sự sống đời đời, đó là TIN vào Chúa Giê-su. Thế là từ đây, ước mơ
cao cả nhất, khát vọng lớn lao mãnh liệt nhất của con người đã được Chúa Giê-su
đáp ứng.
Muốn
được thoát chết và được sống muôn đời muôn kiếp với Thiên Chúa trên thiên đàng,
thì mỗi người phải TIN vào Chúa Giê-su, nhưng không phải là tin suông, vì tin
mà không có hành động kèm theo thì vô nghĩa; Ai thực sự tin Chúa Giê-su thì phải
thực hành giáo huấn của Ngài, noi gương bắt chước Ngài và sống như Ngài đã sống.
Lạy Chúa Giê-su là nguồn ban sự sống cho trần gian,
Không gì trên đời quý bằng được sống. Không gì đáng khao
khát cho bằng sự sống đời đời.
Xin cho chúng con luôn kết hợp với Chúa cách mật thiết, như
bàn tay kết hợp với thân mình… để được đón nhận sự sống đời đời do Chúa truyền
ban và kiên quyết không bao giờ phạm tội trọng để khỏi đánh mất sự sống muôn đời.
Amen.
Linh
mục Inhaxiô Trần Ngà
Tin mừng Gioan (11, 1-45)
1 Có một người bị đau nặng,
tên là La-da-rô, quê ở Bê-ta-ni-a, làng của hai chị em cô Mác-ta và Ma-ri-a.2 Cô
Ma-ri-a là người sau này sẽ xức dầu thơm cho Chúa, và lấy tóc lau chân Người.
Anh La-da-rô, người bị đau nặng, là em của cô.3 Hai cô cho người
đến nói với Đức Giê-su: "Thưa Thầy, người Thầy thương mến đang bị đau nặng."4 Nghe
vậy, Đức Giê-su bảo: "Bệnh này không đến nỗi chết đâu, nhưng là dịp để bày
tỏ vinh quang của Thiên Chúa: qua cơn bệnh này, Con Thiên Chúa được tôn
vinh."
5 Đức Giê-su quý mến cô
Mác-ta, cùng hai người em là cô Ma-ri-a và anh La-da-rô.
6 Tuy nhiên, sau khi được tin anh La-da-rô lâm bệnh, Người còn
lưu lại thêm hai ngày tại nơi đang ở.7 Rồi sau đó, Người nói với
các môn đệ: "Nào chúng ta cùng trở lại miền Giu-đê! "8 Các
môn đệ nói: "Thưa Thầy, mới đây người Do-thái tìm cách ném đá Thầy, mà Thầy
lại còn đến đó sao? "9 Đức Giê-su trả lời: "Ban ngày
chẳng có mười hai giờ đó sao? Ai đi ban ngày thì không vấp ngã, vì thấy ánh
sáng mặt trời.10 Còn ai đi ban đêm, thì vấp ngã vì không có ánh
sáng nơi mình! "
11 Nói những lời này
xong, Người bảo họ: "La-da-rô, bạn của chúng ta, đang yên giấc; tuy vậy,
Thầy đi đánh thức anh ấy đây."12 Các môn đệ nói với Người:
"Thưa Thầy, nếu anh ấy yên giấc được, anh ấy sẽ khoẻ lại."13 Đức
Giê-su nói về cái chết của anh La-da-rô, còn họ tưởng Người nói về giấc ngủ thường.14 Bấy
giờ Người mới nói rõ: "La-da-rô đã chết.15 Thầy mừng cho
anh em, vì Thầy đã không có mặt ở đó, để anh em tin. Thôi, nào chúng ta đến với
anh ấy."16 Ông Tô-ma, gọi là Đi-đy-mô, nói với các bạn đồng
môn: "Cả chúng ta nữa, chúng ta cũng đi để cùng chết với Thầy! "
17 Khi đến nơi, Đức
Giê-su thấy anh La-da-rô đã chôn trong mồ được bốn ngày rồi.18 Bê-ta-ni-a
cách Giê-ru-sa-lem không đầy ba cây số.19 Nhiều người Do-thái đến
chia buồn với hai cô Mác-ta và Ma-ri-a, vì em các cô mới qua đời.20 Vừa
được tin Đức Giê-su đến, cô Mác-ta liền ra đón Người. Còn cô Ma-ri-a thì ngồi ở
nhà.21 Cô Mác-ta nói với Đức Giê-su: "Thưa Thầy, nếu có Thầy
ở đây, em con đã không chết.22 Nhưng bây giờ con biết: Bất cứ
điều gì Thầy xin cùng Thiên Chúa, Người cũng sẽ ban cho Thầy."23 Đức
Giê-su nói: "Em chị sẽ sống lại! "24 Cô Mác-ta thưa:
"Con biết em con sẽ sống lại, khi kẻ chết sống lại trong ngày sau hết."25 Đức
Giê-su liền phán: "Chính Thầy là sự sống lại và là sự sống. Ai tin vào Thầy,
thì dù đã chết, cũng sẽ được sống.26 Ai sống và tin vào Thầy, sẽ
không bao giờ phải chết. Chị có tin thế không? "27 Cô
Mác-ta đáp: "Thưa Thầy, có. Con vẫn tin Thầy là Đức Ki-tô, Con Thiên Chúa,
Đấng phải đến thế gian."
28 Nói xong, cô đi gọi em
là Ma-ri-a, và nói nhỏ: "Thầy đến rồi, Thầy gọi em đấy! "29 Nghe
vậy, cô Ma-ri-a vội đứng lên và đến với Đức Giê-su.30 Lúc đó,
Người chưa vào làng, nhưng vẫn còn ở chỗ cô Mác-ta đã ra đón Người.31 Những
người Do-thái đang ở trong nhà với cô Ma-ri-a để chia buồn, thấy cô vội vã đứng
dậy đi ra, liền đi theo, tưởng rằng cô ra mộ khóc em.
32 Khi đến gần Đức
Giê-su, cô Ma-ri-a vừa thấy Người, liền phủ phục dưới chân và nói: "Thưa
Thầy, nếu có Thầy ở đây, em con đã không chết."33 Thấy cô
khóc, và những người Do-thái đi với cô cũng khóc, Đức Giê-su thổn thức trong
lòng và xao xuyến.34 Người hỏi: "Các người để xác anh ấy ở
đâu? " Họ trả lời: "Thưa Thầy, mời Thầy đến mà xem."35 Đức
Giê-su liền khóc.36 Người Do-thái mới nói: "Kìa xem! Ông
ta thương anh La-da-rô biết mấy! "37 Có vài người trong
nhóm họ nói: "Ông ta đã mở mắt cho người mù, lại không thể làm cho anh ấy
khỏi chết ư? "38 Đức Giê-su lại thổn thức trong lòng. Người
đi tới mộ. Ngôi mộ đó là một cái hang có phiến đá đậy lại.39 Đức
Giê-su nói: "Đem phiến đá này đi." Cô Mác-ta là chị người chết liền
nói: "Thưa Thầy, nặng mùi rồi, vì em con ở trong mồ đã được bốn
ngày."40 Đức Giê-su bảo: "Nào Thầy đã chẳng nói với
chị rằng nếu chị tin, chị sẽ được thấy vinh quang của Thiên Chúa sao? "41 Rồi
người ta đem phiến đá đi. Đức Giê-su ngước mắt lên và nói: "Lạy Cha, con cảm
tạ Cha, vì Cha đã nhậm lời con.42 Phần con, con biết Cha hằng
nhậm lời con, nhưng vì dân chúng đứng quanh đây, nên con đã nói để họ tin là
Cha đã sai con."43 Nói xong, Người kêu lớn tiếng:
"Anh La-da-rô, hãy ra khỏi mồ! "44 Người chết liền
ra, chân tay còn quấn vải, và mặt còn phủ khăn. Đức Giê-su bảo: "Cởi khăn
và vải cho anh ấy, rồi để anh ấy đi."
45 Trong số những người
Do-thái đến thăm cô Ma-ri-a và được chứng kiến việc Đức Giê-su làm, có nhiều kẻ
đã tin vào Người.