(Suy niệm Tin mừng
Mác-cô (Mc 10, 46-52) trích đọc vào Chúa nhật 30 thường niên)
Người mù hành khất thành
Giê-ri-khô có lòng
khao khát thoát mù cách
mãnh liệt. Vì thế, khi
nghe biết có Chúa Giê-su đi ngang qua, anh liền van xin lớn tiếng: “Lạy ông Giê-su, con vua Đa-vít, xin hãy
thương xót tôi.” Dù
người qua kẻ lại quát mắng anh im đi nhưng không gì có thể dập tắt được ngọn
lửa khao khát bừng lên mãnh liệt trong lòng, nên anh càng van xin to hơn: “Lạy ông Giê-su, con vua Đa-vít, xin
hãy thương xót tôi!”
Thế rồi, khi được biết Chúa
Giê-su cho vời mình đến, anh vui mừng đến độ vứt cả áo choàng, vứt cả bị, gậy
để đến với Chúa Giê-su. Chúa Giê-su hỏi: “Anh muốn tôi làm gì cho anh?” Anh mau
mắn thưa ngay: “Lạy Thầy,
xin cho tôi được thấy.”
Cầu được ước thấy, ánh sáng đã
bừng lên cho anh. Anh được thấy
Chúa
Giê-su, thấy mọi
người chung quanh, thấy thế giới rực rỡ muôn màu. Hạnh phúc dâng
ngập tâm hồn, anh vui mừng khôn xiết. Thiết tưởng trên đời không có hạnh phúc nào
lớn hơn.
Hạnh phúc được khai
mở con mắt tâm hồn
Sau một thời
gian dài sống trong tăm tối, u buồn, lầm than, khốn khổ… thì người mù thành Giê-ri-khô
mới có diễm phúc được Chúa Giê-su mở mắt cho thấy những sự vật trên đời.
Còn chúng ta, chúng
ta được may mắn triệu lần hơn, vì ngay từ lúc ấu thơ, sau khi chào đời chẳng
bao lâu, chúng ta có thể nhìn thấy khuôn mặt thân yêu của
cha mẹ anh chị em họ hàng, thấy được bầu trời huy hoàng
rực rỡ, thấy được muôn kỳ quan rất tuyệt vời trong vũ trụ…
Bên cạnh hồng phúc
nầy, chúng ta còn được hạnh phúc lớn hơn, đó là được Chúa khai mở con mắt tâm hồn
để nhận biết có một
người Cha đầy quyền năng và
rất nhân từ hằng yêu thương ta là Thiên Chúa Cha; nhận biết Chúa Giê-su là Đấng yêu thương ta đến nỗi gánh lấy tội lỗi và nộp mình chịu
chết thay
cho ta, nhờ đó, chúng ta
được thoát khỏi án phạt đời đời và được lên thiên đàng vinh hiển; nhận biết Chúa Thánh Thần
là Thầy dạy tuyệt
vời ban
tặng cho
chúng ta những điều khôn ngoan Ngài mang từ trời xuống; nhận biết mình có quê thật là thiên đàng Chúa
đã sắm sẵn cho chúng ta từ thuở tạo
thiên lập địa…
Được Chúa Cha mở
mắt cho thấy những sự thật tuyệt vời nầy là một hồng ân vô cùng lớn lao, không
gì sánh được.
Chúa Giê-su cho
rằng đây là hồng phúc rất cao quý mà ngay cả những vị ngôn sứ vĩ đại thời xưa
như I-sai-a, Ê-li-a, Giê-rê-mi-a… hay các vị vua danh tiếng như Đa-vít, Sa-lô-mon…
cũng không nhận được. Ngài nói: “Phúc thay mắt nào được thấy những điều các con
xem thấy; vì chưng Ta bảo các con: có nhiều vị ngôn sứ và vua chúa đã muốn thấy
những điều các con thấy, mà chẳng được thấy, muốn nghe những điều các con nghe,
mà đã chẳng được nghe” (Lc 10, 24).
Hồng ân nầy lớn
lao đến nỗi Chúa Giê-su tỏ ra hân hoan vui sướng và cất lời tạ ơn Chúa Cha đã ưu
ái ban tặng cho chúng ta. Ngài thưa với Chúa Cha: “Lạy Cha là Chúa tể trời đất,
Con xin ngợi khen Cha, vì đã giấu không cho những người thông thái khôn ngoan
biết những điều nầy, nhưng đã tỏ cho những người bé mọn” (Lc 10, 21).
Lạy Chúa Giê-su,
Chúng con cảm tạ
Chúa đã ban cho chúng con đôi mắt phần xác để nhìn ngắm những điều kỳ diệu trên
đời và nhất là Chúa đã rộng thương mở mắt tâm hồn để chúng con nhận biết những
sự thật tuyệt vời về Thiên Chúa, về cuộc sống đời sau.
Xin cho chúng
con sống xứng đáng với hồng ân Chúa ban và cố gắng dẫn đưa nhiều người đến với Chúa
để họ cũng được Chúa ban cho diễm phúc nầy. Amen.
Linh mục Inhaxiô
Trần Ngà
Tin mừng Mác-cô
10, 46-52
46 Đức Giê-su và các môn đệ đến thành
Giê-ri-khô. Khi Đức Giê-su cùng với các môn đệ và một đám người khá đông ra
khỏi thành Giê-ri-khô, thì có một người mù đang ngồi ăn xin bên vệ đường, tên
anh ta là Ba-ti-mê, con ông Ti-mê.47 Vừa nghe nói đó là Đức Giê-su
Na-da-rét, anh ta bắt đầu kêu lên rằng: "Lạy ông Giê-su, Con vua Đa-vít,
xin dủ lòng thương tôi! "48 Nhiều người quát nạt bảo anh ta im
đi, nhưng anh ta càng kêu lớn tiếng: "Lạy Con vua Đa-vít, xin dủ lòng
thương tôi! "49 Đức Giê-su đứng lại và nói: "Gọi anh ta
lại đây! " Người ta gọi anh mù và bảo: "Cứ yên tâm, đứng dậy, Người
gọi anh đấy! "50 Anh mù liền vất áo choàng lại, đứng phắt dậy
mà đến gần Đức Giê-su.51 Người hỏi: "Anh muốn tôi làm gì cho
anh? " Anh mù đáp: "Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được."52
Người nói: "Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh! " Tức khắc, anh
ta nhìn thấy được và đi theo Người trên con đường Người đi.