(Suy niệm Tin mừng Mat-thêu (Mt 21, 28-32)
trích đọc vào Chúa nhật 26 thường niên)
Dụ ngôn Tin mừng Mát-thêu thuật lại rằng:
Từ sáng sớm, người cha gọi đứa con thứ nhất đến và bảo: “Nầy con, hôm nay con hãy
đi làm vườn nho với cha.”
Nó vốn ham chơi, lười lao động, nên trả
lời ngay: “Con không đi đâu!”
Nhưng nó chợt hồi tâm, nhớ công lao cha
mẹ: Cha mẹ lo cho mình từng miếng cơm manh áo. Khi đau ốm cha mẹ chạy chữa thuốc
men, khi buồn phiền, cha mẹ ủi an nâng đỡ… Nếu để cha lao động vất vả một mình
mà không giúp đỡ, mình là con bất hiếu. Thế là sau một lát hồi tâm, phản tỉnh,
nó quyết định vác cuốc ra vườn cùng làm với cha.
Còn người con thứ hai, sau khi nghe cha
gọi đi làm vườn, nó dạ dạ vâng vâng cho qua chuyện, rồi sau đó, bỏ mặc cha lao động
một mình.
Thế là, nhờ biết hồi tâm, nhìn lại mình,
người con thứ nhất trở thành đứa con ngoan; trái lại, vì thiếu hồi tâm, người
con thứ hai trở thành đứa con hư hỏng.
Sống trên đời, ai cũng mắc phải lỗi lầm,
không ai vô tội. Tuy nhiên, người ta có thể vượt qua lỗi lầm để trở nên người tốt.
Những ai biết phản tỉnh, nhìn lại mình, nhận
ra lầm lỗi mình và quyết tâm sửa đổi thì sẽ trở nên người tốt. Ngược lại, nếu không
nhìn lại mình để phát hiện lầm lỗi và không quyết tâm sửa đổi thì không thể nên
tốt được.
Tiếc thay, mọi người đều có mắt nhìn ra
ngoại giới để nhận biết sự vật chung quanh, nhận ra đủ thứ lỗi lầm của người khác…
trong khi đó, ít người có khả năng nhìn vào nội tâm để thấy những sai trái của bản
thân; vì thế, không thể cải thiện đời sống được.
Cần soi gương
Tấm gương soi tuy đơn sơ nhưng vô cùng hữu
dụng. Nhờ soi gương, ta có thể nhận ra đầu tóc rối bù của mình để chải vuốt lại,
nhận ra những vết dơ trên khuôn mặt để lau chùi sạch sẽ, nhận ra bộ râu tua tủa
để tỉa xén cho gọn gàng… Nếu suốt cả chục năm trời không một lần soi gương, chắc
là khuôn mặt ta trông “ghê” lắm!
Biết thế, nên nhà nào cũng sắm gương, người
nào cũng soi gương để trang điểm khuôn mặt mình.
Tuy nhiên, việc soi tâm hồn, soi nhân
cách để thấy được điều xấu trong đời mình quan trọng hơn soi mặt rất nhiều.
Ta có thể soi tâm hồn, soi hành vi của
ta bằng cách phản tỉnh, tức là tự nhìn mình, tự xem xét phê phán mình.
Hãy nhìn lại mình như nhìn một đứa bé đang
chơi, một con kiến đang bò… Hãy soi xét chính mình như ta đang xét xem người khác.
Soi thái độ của ta: có trịch thượng, cha
chú… hay lịch sự, khiêm nhường?
Soi cung cách ứng xử của ta: có gần gũi
hay xa cách người khác?
Soi hành vi của ta, xem có văn hóa hay thiếu
chuẩn mực?
Soi lời ăn tiếng nói xem có ôn tồn, nhã
nhặn hay cộc cằn, thô lỗ…? Vân vân…
Khi soi mặt, thấy có vết dơ, người ta rửa
sạch liền không trì hoãn.
Tương tự như thế, khi tự soi mình, phát
hiện nhân cách mình xấu xa, đáng trách… người ta sẽ quyết tâm cải thiện không
chậm trễ.
Nhưng nếu không chịu soi nhân cách, ta không
thể thấy những nết xấu của mình và hậu quả là sống chung với tật xấu suốt đời.
Lạy Chúa Giê-su,
Không gì làm Chúa vui lòng cho bằng thấy
đoàn con biết chừa bỏ thói xấu, cải thiện cuộc đời, trau dồi nhân đức.
Xin giúp chúng con luôn soi mình mỗi ngày,
để thấy được những hành vi sai trái mà chừa bỏ; nhờ đó, chúng con sẽ sống đẹp lòng
Chúa hơn. Amen.
Linh mục Inhaxiô Trần Ngà
TIN MỪNG Mát-thêu 20, 1-16
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ
dụ ngôn này rằng: "Nước trời giống như chủ nhà kia sáng sớm ra thuê người
làm vườn nho mình. Khi đã thoả thuận với những người làm thuê về tiền công nhật
là một đồng, ông sai họ đến vườn của ông. Khoảng giờ thứ ba, ông trở ra, thấy
có những người khác đứng không ngoài chợ, ông bảo họ rằng: "Các ngươi cũng
hãy đi làm vườn nho ta, ta sẽ trả công cho các ngươi xứng đáng". Họ liền
đi. Khoảng giờ thứ sáu và thứ chín, ông cũng trở ra và làm như vậy.
Đến khoảng giờ thứ mười một ông lại trở
ra, và thấy có kẻ đứng đó, thì bảo họ rằng: "Sao các ngươi đứng nhưng
không ở đây suốt ngày như thế?" Họ thưa rằng: "Vì không có ai thuê
chúng tôi". Ông bảo họ rằng: "Các ngươi cũng hãy đi làm vườn nho
ta".
Đến chiều chủ vườn nho bảo người quản lý
rằng: "Hãy gọi những kẻ làm thuê mà trả tiền công cho họ, từ người đến sau
hết tới người đến trước hết." Vậy những người làm từ giờ thứ mười một đến,
lãnh mỗi người một đồng.
Tới phiên những người đến làm trước, họ
tưởng sẽ lãnh được nhiều hơn, nhưng họ cũng chỉ lãnh mỗi người một đồng. Đang
khi lãnh liền, họ lẩm bẩm trách chủ nhà rằng: "Những người đến sau hết chỉ
làm có một giờ, chúng tôi chịu nắng nôi khó nhọc suốt ngày mà ông kể họ bằng
chúng tôi sao"? Chủ nhà trả lời với một kẻ trong nhóm họ rằng: "Này
bạn, tôi không làm thiệt hại bạn đâu, chớ thì bạn đã không thoả thuận với tôi
một đồng sao?" Bạn hãy lấy phần bạn mà đi về, tôi muốn trả cho người đến
sau hết bằng bạn, nào tôi chẳng được phép làm như ý tôi muốn sao? Hay mắt bạn
ganh tị, vì tôi nhân lành chăng? Như thế, kẻ sau hết sẽ nên trước hết, và kẻ trước
hết sẽ nên sau hết".