(Suy
niệm Tin mừng Mát-thêu (Mt 20,1-16) Chúa nhật 15 thường niên)
Khi
những người làm thuê được gọi vào làm vườn nho từ sáng sớm, thấy những người
khác vào làm muộn hơn cũng được lãnh tiền công bằng mình thì đâm ra ganh tị, phàn
nàn, tức tối…
Ganh
tị là căn bệnh trầm kha phát sinh từ thời kỳ đồ đá và sẽ tồn tại mãi cho tới
ngày tận thế.
Ngay
khi loài người có mặt trên địa cầu là bắt đầu có ganh tị. Sau khi hai anh em
Ca-in, A-ben dâng lễ vật cho Thiên Chúa, Ca-in nổi cơn ganh tị vì lễ vật của A-ben
được Chúa vui nhận còn lễ vật của mình thì không. Lòng ganh tị bùng lên mãnh
liệt trong lòng đã xui khiến Ca-in giết chết người em vô tội của mình.
Trong
xã hội hôm nay, lòng ganh tị cũng đang nhen nhúm trong tâm hồn khi người ta
thấy người khác đẹp hơn, giàu có hơn, sang trọng hơn, thành công hơn, nổi bật
hơn mình… Ganh tị sinh ra ganh ghét, ganh ghét sinh ra chia rẽ, hận thù, bất
hòa, bất thuận.
Diệt trừ lòng ganh tị
Ganh
tị là căn bệnh trầm kha, rất khó diệt trừ. Tuy nhiên, bệnh nào cũng có thuốc
chữa. Vậy chúng ta thử xem có phương thế nào có thể hạn chế hoặc ngăn ngừa
chứng bệnh này không.
Nguyên
nhân sinh ra ganh tị là vì thấy mình thua kém người khác. Vậy thì cách tốt nhất
để xóa bỏ ganh tị là nhận biết rằng dù ta thua kém bạn về mặt nầy nhưng có thể hơn
bạn về mặt khác.
Mỗi
người được sinh ra trên đời là một nhân vật độc đáo, độc nhất vô nhị; mỗi người
một vẻ, không ai giống ai; mỗi người đều có tính cách riêng, sứ mạng riêng, trách
nhiệm riêng…
Trong
khu vườn có trăm hoa đua nhau khoe sắc. Mỗi cụm hoa đều có nét đẹp riêng, hương
sắc riêng. Hoa Cúc không nên ganh tị với hoa Hồng vì không tỏa hương thơm ngát như
Hồng, nhưng hãy bằng lòng với những nét đẹp đặc thù của mình mà hoa Hồng không
có.
Tương
tự như thế, mỗi người chúng ta sống trong xã hội như một cánh hoa trong khu vườn
rộng lớn có trăm hoa đua nở. Mỗi người có một số khả năng riêng, một tính cách
riêng, không ai giống ai. Một thi sĩ có thể sáng tác những vần thơ tuyệt tác nhưng
lại bó tay trước những bài toán khó; trong khi những người giải được bài toán
khó lại không biết làm thơ. Ta có thể thua kém người khác về lĩnh vực nầy nhưng
có thể giỏi hơn họ trong lĩnh vực khác.
Vì
thế, hãy bằng lòng với khả năng Chúa ban cho mình, trau dồi thêm khả năng đó để
phục vụ tốt hơn.
Lạy
Chúa Giê-su,
Chúa
ban cho mỗi người có một số khả năng riêng, cũng giống như cho mỗi thứ hoa một
hương sắc đặc thù.
Xin
cho chúng con bằng lòng với ân huệ Chúa ban và phát huy khả năng Chúa ban cho mình
để tôn vinh Chúa và phục vụ tha nhân. Amen.
Linh
mục Inhaxiô Trần Ngà
TIN
MỪNG Mát-thêu 20, 1-16
Khi
ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ dụ ngôn này rằng: "Nước trời giống như
chủ nhà kia sáng sớm ra thuê người làm vườn nho mình. Khi đã thoả thuận với
những người làm thuê về tiền công nhật là một đồng, ông sai họ đến vườn của
ông. Khoảng giờ thứ ba, ông trở ra, thấy có những người khác đứng không ngoài
chợ, ông bảo họ rằng: "Các ngươi cũng hãy đi làm vườn nho ta, ta sẽ trả
công cho các ngươi xứng đáng". Họ liền đi. Khoảng giờ thứ sáu và thứ chín,
ông cũng trở ra và làm như vậy.
Đến
khoảng giờ thứ mười một ông lại trở ra, và thấy có kẻ đứng đó, thì bảo họ rằng:
"Sao các ngươi đứng nhưng không ở đây suốt ngày như thế?" Họ thưa
rằng: "Vì không có ai thuê chúng tôi". Ông bảo họ rằng: "Các ngươi
cũng hãy đi làm vườn nho ta".
Đến
chiều chủ vườn nho bảo người quản lý rằng: "Hãy gọi những kẻ làm thuê mà
trả tiền công cho họ, từ người đến sau hết tới người đến trước hết." Vậy
những người làm từ giờ thứ mười một đến, lãnh mỗi người một đồng.
Tới
phiên những người đến làm trước, họ tưởng sẽ lãnh được nhiều hơn, nhưng họ cũng
chỉ lãnh mỗi người một đồng. Đang khi lãnh liền, họ lẩm bẩm trách chủ nhà rằng:
"Những người đến sau hết chỉ làm có một giờ, chúng tôi chịu nắng nôi khó
nhọc suốt ngày mà ông kể họ bằng chúng tôi sao"? Chủ nhà trả lời với một
kẻ trong nhóm họ rằng: "Này bạn, tôi không làm thiệt hại bạn đâu, chớ thì
bạn đã không thoả thuận với tôi một đồng sao?" Bạn hãy lấy phần bạn mà đi
về, tôi muốn trả cho người đến sau hết bằng bạn, nào tôi chẳng được phép làm như
ý tôi muốn sao? Hay mắt bạn ganh tị, vì tôi nhân lành chăng? Như thế, kẻ sau
hết sẽ nên trước hết, và kẻ trước hết sẽ nên sau hết".