(Chúa
Nhật XXXIV TN A – Mt 25,31-46)
Tin Mừng thánh Matthêu
chương 25 mẹ Hội Thánh đưa vào trong Thánh Lễ cuối năm Phụng vụ, hình như dễ
gây “sốc”. Nhiều người có thể bị “sốc” không nguyên chỉ vì tước hiệu Vua vũ trụ
mà Hội Thánh suy tôn Thầy Chí Thánh và còn cả nơi nội dung lời giảng dạy của
Người qua dụ ngôn “cuộc phán xét chung”.
Hình ảnh của một minh quân
trong lịch sử thật quá hiếm so với nhiều ông vua gian ác, độc tài, chuyên chế.
Nghĩ đến thể chế phong kiến người ta dễ có tâm tình không mấy thiện cảm. Đã là
quân chủ với một ông vua cai trị kiểu cha truyền con nối thì sự chuyên chế hà
khắc thường xảy ra. Thế mà Hội Thánh vẫn không ngần ngại suy tôn Chúa Kitô với
danh hiệu Vua vũ trụ. Qua danh hiệu này Hội Thánh không chỉ nhìn nhận quyền tối
thượng của Đức Kitô trên mọi vật mọi
loài thọ tạo, hữu hình và vô hình, mà còn tuyên bố với mọi người về niềm hạnh
phúc và vinh dự của mọi loài thọ tạo khi có Đức Kitô làm vua của mình.
Đã là loài thọ tạo thì phải
thần phục Đấng dựng nên mình. Tuy nhiên chúng ta không sống tâm tình thần phục
như nguời nô lệ. Đấng xứng đáng là Vua, là chủ tể chúng ta đã tự nguyện làm anh
cả giữa loài người. Đấng tạo thành đã tự nguyện trở nên con của loài người. Và
đặc biệt Người đã chọn hạnh phúc của con người, của từng người làm vinh quang
của chính Người. Có thể nói không ngoa ngữ chút nào: Người tự nhận số phận của
con người, của từng người, nhất là những người yếu thế, kém phận, làm số phận
của chính Người.
Chúa Kitô làm vua của một
vương quốc mà trong đó mọi người từ cổ chí kim đều là con dân của Người. Chúng
ta hãnh diện và vui mừng vì vương quốc mà Chúa Kitô thống trị là một vương quốc
mà trong đó “dân vi quý, dân vạn đại”. Chúng ta vui mừng và hãnh diện trong
vương quốc này vì vị Vua cai trị chúng ta là Đấng có thể nói theo kiểu phàm
nhân rằng “luôn lo trước cái lo của thiên hạ và vui sau cái vui của thiên hạ”.
Chúng ta lại càng hãnh diện và vui mừng vì vương quốc Chúa Kitô thiết lập là
một vương quốc mà trong đó không một ai là đáng bỏ đi, không một ai là thành
phần hạ đẳng.
Khi các người làm hay không
làm điều tốt cho một trong những kẻ bé mọn này là các ngươi đã làm hay không
làm cho chính Ta (x.Mt 25,31-46). Hiến pháp, luật lệ của vương quốc này thật
đơn giản. Đó là phải sống cho có lòng, có tâm với nhau, đặc biệt với người anh
chị em yếu thế, kém may mắn cận kề chúng ta.
“Thầy bảo thật cho anh em
biết, nếu anh em không ăn ở công chính hơn các kinh sư và người Pharisêu thì sẽ
chẳng được vào Nước Trời” (Mt 5,20). Và Chúa Giêsu đã quảng diễn sự phải “công
chính hơn” là không được phép loại bỏ bất cứ một ai dù chỉ là trong cung cách
hành xử, trong tâm trí. Không loại bỏ tha nhân chưa đủ, Người còn đòi hỏi phải
biết liên đới với tha nhân trong hạnh phúc của họ. “Nếu khi anh sắp dâng lễ vật
trước bàn thờ, mà sực nhớ có người anh em đang có chuyện bất bình với anh, thì
hãy để của lễ lại đó trước bàn thờ, đi làm hòa với người em ấy đã, rồi trở lại
dâng lễ vật của mình” (Mt 5,23-24). Dĩ nhiên, nếu vì lỗi của ta thì việc bỏ của
lễ lại để đi làm hòa trước đã, là điều dễ hiểu. Còn nếu không phải do lỗi của
ta mà do lỗi của người anh em, thì ta cũng phải làm như thế. Nếu không, ta sẽ
mắc phải món nợ tình yêu, khi ta thờ ơ với số phận của người anh em mình. Người
có lỗi, người có tội là một trong những bé mọn mà ta cần quan tâm nâng đỡ. Mẹ
Hội Thánh đã hiểu chân lý này khi dạy chúng ta những mối thương người: “Lấy lời
lành mà khuyên người; Mở dạy kẻ mê muội; An ủi kẻ âu lo; Răn bảo kẻ có tội…”
Không ai có thể lên trời
“một mình”. Không ai có thể làm con dân Nước trời với sự ích kỷ, với thái độ
bàng quan, hững hờ trước người anh em. Mặc dù vẫn có đó sự gai chướng từ hình
ảnh không mấy đẹp của nhiều vị vua trong quá khứ. Thế nhưng đã đón nhận chân lý
trong niềm tin thì chúng ta cùng với toàn thể thụ tạo phải thần phục tuyệt đối
Đấng tạo thành nên mình. Đã con thần dân của vương quốc tình yêu thì ta phải
sống theo thể chế và luật lệ của vương quốc mà thôi. Luật lệ và thể chế ấy
không gì hơn là sự hiệp thông liên đới huynh đệ trong tình yêu của Vị Vua trên
các vua đã yêu thương chúng ta. Đã có biết bao người xưa lẫn nay đã đón nhận sự
gai chướng ấy và rồi họ đã cảm nghiệm nó thật là “êm ái và nhẹ nhàng”(x.Mt
11,28-30).
Lm.
Giuse Nguyễn văn Nghĩa – Ban Mê Thuột