Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
Lm. Jos Trần Đình Long sss
Bài Viết Của
Lm. Jos Trần Đình Long sss
MÙA CHAY- MÙA CỦA LÒNG XÓT THƯƠNG
KHAI BÚT ĐẦU NĂM
CON ĐƯỜNG BỎ NGỎ- CON ĐƯỜNG TÍN THÁC
KINH MÂN CÔI SỐNG – SỐNG KINH MÂN CÔI
Nếu Linh Mục Không Có Lòng Thương Xót
MẸ SẦU BI - MẸ THƯƠNG XÓT
CHƯỚNG NGẠI CỦA THẬP GIÁ
SỢ PHẢI LÊN TRÊN TRỜI!
THƯ GỞI ĐỨC MẸ THÁNG HOA
CHẶNG ĐÀNG THÁNH GIÁ LÒNG THƯƠNG XÓT - NĂM TÂN PHÚC ÂM HÓA TRONG ĐỜI SỐNG GIÁO XỨ VÀ CỘNG ĐOÀN DÂNG HIẾN
HOÀ BÌNH VÀ LÒNG THƯƠNG XÓT
THƯ GỞI CHÚA HÀI ĐỒNG
Mùa Vọng - Mùa Của Lòng Xót Thương
THƯ GỞI CÁC THÁNH TỬ ĐẠO VIỆT NAM
THÁNH THỂ - TIN MỪNG VÀ QUÀ TẶNG CỦA THIÊN CHÚA CHO THẾ GIỚI
THÁNH THỂ VỚI NGƯỜI NGHÈO VÀ KẺ THẤP CỔ BÉ HỌNG
SỐNG ĐẠO LÀ TỬ ĐẠO
SỢ PHẢI LÊN TRÊN TRỜI!

 

L.M. Giuse Trần Đình Long, Dòng Thánh Thể


Việc tin tưởng Đức Mẹ hồn xác lên trời đã có từ lâu trong Hội Thánh, vì Mẹ đã được cứu chuộc hoàn toàn, nên cũng phải được tôn vinh toàn diện, như lời thánh Phaolô nói : “Thiên Chúa làm cho mọi sự đều sinh ích cho những ai yêu mến Người, tức là cho những kẻ được kêu gọi theo ý Người định. Vì những ai Người đã biết từ trước thì Người đã tiền định cho họ nên đồng hình đồng dạng với Con của Người” (Rm 8,28-29). Vào ngày 1-11-1950, Đức Thánh Cha Pio XII đã công bố chân lý đức tin sau đây : “Đức Maria vô nhiễm trọn đời đồng trinh, Mẹ Thiên Chúa, sau cuộc sống trần gian, đã được đưa lên vinh quang trên trời cả hồn lẫn xác”. Lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời được mừng kính trọng thể hàng năm vào ngày 15-8.

Thật sự đường lối của Thiên Chúa thì luôn khác hẳn với đường lối của thế gian. “Trời cao hơn đất bao nhiêu thì đường lối của Thiên Chúa cũng khác xa đường lối của con người bấy nhiêu”. Con người muốn được no đủ, bình an, hạnh phúc, thì chỗ nghỉ ngơi trông cậy phải là nơi Lòng Chúa Xót Thương chứ không phải nơi tiền tài, nhà cao cửa rộng, địa vị, quyền lực, danh vọng, dù trong đạo cũng như ngoài đời. Có những đại gia đã ở mức giàu sang tuyệt đỉnh, nắm mọi quyền lực trong tay, hoặc có những đấng bậc nắm đủ mọi quyền bính chức vụ trong giáo hội, thử hỏi những con người ấy đã đạt tới mảy may hạnh phúc thật sự chưa ? Tham vọng của con người biết bao giờ cho đủ? Túi tham không đáy biết bao giờ đong đầy? No danh vọng chưa hẳn là đã yên cái tâm! Cách sống của con ngươì, dù cho khôn khéo tài giỏi đến đâu thì điểm hẹn, đích đến, chỗ nghỉ ngơi cuối cùng và mãi mãi phải là nơi Lòng Chúa Xót Thương. Nếu không tới được “Điểm Hẹn Giêsu” đó thì tất cả đều vô ích uổng công.

Đức Maria đã sống như vậy, và đang là gương mẫu cho mọi xác phàm muốn sống như vậy. Đức Maria là mẫu mực và là người chúng ta phải nhờ cậy để gặp gỡ được Con Thiên Chúa. Vì tất cả những gì Thiên Chúa muốn ban cho chúng ta nơi Đức Giêsu Kitô đó là “Chức vị làm con, chức vị thừa hưởng phúc lộc của Cha, chức vị đồng trị với Đức Giêsu” (2Tim 2,12). Ơn huệ cao cả này, dù có cố gắng lắm chúng ta cũng không nhận được trọn vẹn, chưa nói chúng ta còn có khả năng từ chối. Nhưng Thiên Chúa đã chuẩn bị cho một người có khả năng nhận được, đó là Đức Maria, để nhờ Mẹ dẫn dắt mà chúng ta đón nhận được Đức Giêsu.

Đức Maria, một con người xác phàm từ đất mà ra như chúng ta, không phải từ trời mà đến như Đức Giêsu Kitô, đã sống trọn vẹn cuộc sống ân nghĩa trong vinh quang Thiên Chúa. Mẹ đã chứa đựng trong thân xác linh hồn mình cả một Đấng quyền năng tạo thành vũ trụ, cùng với một đại dương mênh mông của lòng mến, mà vẫn sống được cuộc sống bình thường như mọi người, trong nhân ái yêu thương như mọi người, và còn trổi xa hơn mọi người. Như vậy Đức Mẹ phải là con người duy nhất mà chúng ta có thể tín nhiệm và phải cậy trông. Muốn không bị lạc nẻo giữa đường trần gian này, chúng ta phải chạy đến nhờ Mẹ đưa đến gặp gỡ được Đức Giêsu con Mẹ, để sống kết hiệp với Ngài. Sống kết hiệp không phải trên mây trên gió, mà ngay trong mọi nỗi đau buồn, khấp khểnh, đói no, bất trắc của cuộc sống hôm nay.

Bởi đâu Đức Maria được như vậy ? Và bởi đâu chúng ta có một người Mẹ như vậy ?

Tin Mừng nói rất rõ : Bởi Đức Maria tin vào Thiên Chúa, và đặt đời mình vào trong ý của Thiên Chúa. Sách Thánh nói bà Elizabeth được đầy tràn Thánh Thần mà kêu lớn lên rằng : “Em thật có phúc, vì đã tin rằng Chúa sẽ thực hiện những gì Người đã nói với em.” (Lc 1,41-45)

Bản thân Đức Maria chẳng có công nghiệp gì để đáng được như vậy. Và phần chúng ta không bao giờ có thể đặt một tạo vật như Đức Maria ngang hàng với Đức Giêsu Kitô. Tất cả chỉ là ơn, như chính Đức Maria đã nói trong kinh Magnificat. Mẹ chẳng có công gì nhưng tất cả đều là ơn huệ của Thiên Chúa : “Phận nữ tỳ hèn mọn, Người đoái thương nhìn tới; từ nay hết mọi đời sẽ khen tôi diễm phúc. Đấng toàn năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả, danh Người thật chí thánh chí tôn…” (Lc 1,48-49)

Hôm nay nhìn vào Đức Maria, Mẹ của tôi hiện đang ở trên thiên quốc cả hồn lẫn xác, và cũng đang ở bên tôi trên cõi đất này, tôi tự đặt câu hỏi : Tôi phải yêu mến Đức Maria như thế nào ?

Thưa, tôi phải yêu mến Đức Maria như người con thảo đối với mẹ hiền. Đừng bao giờ sợ lòng yêu mến Đức Maria là quá mức hay quá đáng. Vì thật sự tất cả thần thánh trên trời cũng như những người tốt lành dưới đất có yêu mến Đức Maria đến đâu cũng không thể sánh bằng lòng yêu mến của Đức Giêsu Kitô đối với Mẹ của Ngài được.

Hơn nữa, nếu tôi càng yêu mến Đức Mẹ, thì chắc chắn tôi lại càng gắn bó mật thiết với Đức Giêsu. Vì chính Đức Mẹ sẽ giúp tôi làm việc ấy, và cũng chính là lòng khao khát của Đức Mẹ như vậy. Đức Mẹ sẽ có con đường ngắn nhất và đúng nhất để dẫn dắt tôi vào trong tình yêu của Con Thiên Chúa.

Nhưng nếu tôi luôn kêu cầu Đức Mẹ, siêng năng lần chuỗi mà lòng tôi vẫn lạnh nhạt với Đức Giêsu, vẫn không bị cuốn hút vào lòng thương xót của Thiên Chúa, nghĩa là cách sống của tôi chẳng có gì thay đổi, vẫn chỉ yêu mình, không có lòng xót thương anh em mình, và không hề lưu tâm đến người khác, lúc ấy tôi phải coi lại lòng mến Đức Mẹ của tôi có đúng ý của Thiên Chúa chưa, hay chỉ mới là những mớ tình cảm vụn vặt, vụ lợi và vô bổ chóng qua.

Khi tiễn ai đi nước ngoài, khi chúc mừng ai được điều may lành, ta hướng về người đó, nơi đó. Nếu đó là một vinh phước, ta mừng cho họ và đồng thời mơ ước ngày nào đó ta cũng được đến nơi đó.

Khi mừng Lễ Đức Mẹ được thưởng trên Nước Trời, thực sự tôi có muốn được thưởng Nước Trời như Mẹ không ? Nói cách khác, tôi có muốn lên thiên đàng không ?

Ai lại chẳng muốn lên thiên đàng, sao mà hỏi kỳ quá vậy? Nhưng xét cho cùng, có lẽ chúng ta không muốn lên thiên đàng đâu ! Không phải như bài hát : “Sợ phải lên trên trời. Trên trời hai đứa hai nơi. Thôi anh lại muốn làm người trần gian”. Lên thiên đàng là điều rất dễ, nhưng cũng rất khó, bởi ta chỉ cần “muốn là được” (vouloir c’est pouvoir) ! Chúng ta bảo "muốn", nhưng trong thực tế cuộc sống lại "không muốn". Có hai thứ muốn :

- Muốn muốn : là nghĩ tới đó thì cũng thích, giá được thì hay quá. Nhưng không quyết tâm tìm kiếm. Ngại khó. Sợ khổ. Không chịu dùng các phương tiện chân chính để đạt điều mình muốn. Muốn vậy thôi!

- Muốn thật : là muốn đạt mục đích, đồng thời cũng quyết tâm tìm mọi cách, sử dụng mọi phương tiện chân chính để đạt ước muốn của mình. Thực tâm muốn!

Nói thật, tôi muốn lên Trời là muốn vậy thôi, chứ thật lòng mà nói tôi "sợ phải lên trên Trời" lắm.

Khi lên Trời tôi phải nói ngôn ngữ của người ở quê Trời. Đó là ngôn ngữ của lòng xót thương. Khó lắm. Tôi không quen. Vì ở dưới đất này tôi quen nói dối nói gian, nói hành nói xấu, nói xiên nói xẹo, nói bóng nói gió, nói ngược nói xuôi, nói nhăng nói cuội, ăn không nói có... bây giờ làm sao bỏ được?

Khi lên Trời tôi phải có suy nghĩ của người ở quê Trời. Đó là suy nghĩ của lòng xót thương. Khó lắm. Tôi không quen. Vì ở dưới đất này tôi quen nghĩ xấu, nghĩ bậy, nghĩ quẩn, nghĩ lung tung, bi quan yếm thế... bây giờ làm sao bỏ được?

Khi lên Trời tôi phải nói có hành động của người ở quê Trời. Đó là thực hành lòng xót thương. Khó lắm. Tôi không quen. Vì ở dưới đất này tôi quen sống ích kỷ, sống cho mình, sống độc tài độc đoán, sống xa hoa hưởng thụ, sống đầy lòng ghen ghét đố kỵ... bây giờ làm sao bỏ được?

Tôi sợ lên Trời lắm, vì lên đó tôi phải bỏ mọi tham vọng, chẳng còn được nắm chức vụ nào, không còn quyền hành gì, mất tất cả mọi địa vị... Không tiền bạc, chức vụ, địa vị, quyền hành, vậy tôi lên thiên đàng làm gì? Tôi sống thế nào nếu không có những thứ đó? Vì bây giờ tôi đang tôn thờ những thứ đó mà!

Tôi sợ lên Trời lắm, vì khi mừng lễ Bổn Mạng Đức Mẹ hay các Thánh, tôi không được rước sách kèn trống linh đình, không được cờ quạt mầu mè hình thức, không được làm lễ đài lộng lẫy xa hoa, nhất là không được tổ chức yến tiệc linh đình. Chỉ có "lễ" mà không có "lạc" thì buồn chết được!

Tôi sợ lên Trời lắm, vì khi đó tôi phải đối diện với chính mình, thấy được con người thật của mình, phải tĩnh lặng để chiêm ngắm Chúa. Vì tôi quen tổ chức, quen ồn ào, quen du lịch đi đây đi đó, quen được nhiều người biết đến, quen được đón rước tiền hô hậu ủng, quen giao tiếp với các đại gia, ăn nhậu trong các nhà hàng sang trọng, quen thăm viếng những người tai to mặt lớn lắm tiền nhiều của, quen chỉ tay năm ngón, một bước lên xe hơi, quen sống đầy đủ tiện nghi, nhà cao cửa rộng, dinh thự kín cổng cao tường... bây giờ lỡ lên thiên đàng không có những người bạn như thế, không có đầy đủ tiện nghi như thế, làm sao tôi chịu nổi?

Muốn được lên Trời như Mẹ, tôi phải noi gương Mẹ, sống như Mẹ. Tôi có tín thác vào Lòng Thương Xót của Thiên Chúa không? Có thực hành lòng thương xót không ? Có suy nghĩ, lời nói, hành động theo cách của những người thuộc quê Trời không? Có vui làm theo Lời Chúa không? Có trở nên dấu chỉ của lòng Chúa thương Xót không ?

Trả lời “có” cho những câu hỏi trên là tôi đang “muốn thật”, muốn được hưởng hạnh phúc Nước Trời như Mẹ, và tôi đâu sợ phải lên trên Trời!

Lạy Đức Giêsu Kitô, xin dạy con biết yêu mến Đức Mẹ theo ý  Chúa.

Lạy Maria, xin dạy con biết yêu mến Đức Giêsu theo đường lối của Mẹ.

Xin giúp con trở nên dấu chỉ và dụng cụ của Lòng Chúa Thương Xót với anh em. Amen



 

Tác giả: Lm. Jos Trần Đình Long sss

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!