Dụ
ngôn Vua mở tiệc cưới cho hoàng tử rất hay, nhưng Chúa Giêsu có vẻ xa thực tế.
Ai mà quá khờ dại đến nỗi từ chối lời mời tham dự tiệc cưới hoàng gia ? Một
miếng đầu làng bằng một sàng xó bếp, huống lọ là một miếng nơi cung đình chốn
hoàng gia, lại càng đáng ước ao sao xiết ! Ngày nay TT Mỹ gây quỹ bằng cách tổ
chức các bữa ăn, được ăn sáng với TT, bỏ ra vài ngàn đô có là gì ? Đàng này
được mời miễn phí dự tiệc cưới hoàng tử, làm sao lại từ chối. Ấy vậy mà nhiều
khi con ngươi lại có thể rất dại khờ để từ chối.
Ta thử
xét xem trường hợp có vẻ thực tế hơn về anh chàng kia, khi đang làm việc trên
cánh đồng, bỗng sứ giả nhà vua đột ngột xuất hiện, báo cho anh một tin rất là
tuyệt diệu.
"Anh
được mời đến dự bữa tiệc hoàng gia",
Nghe
tin này, Anh như từ cung trăng rơi xuống. Trong phút chốc, cuộc đời buồn tẻ của
anh đã thay đổi.
"Chính
xác bữa tiệc bắt đầu lúc nào ?", anh hỏi.
"Tối
nay", sứ giả đáp và thêm, "Khoảng một giờ nữa, tôi sẽ
trở lại để nhận câu trả lời của anh. Anh phải có câu trả lời rõ ràng đi hay
không đi." Rồi sứ giả đi.
Bữa
tiệc được tổ chức ngay tối nay ! Anh chàng nghĩ. Điều này thay đổi mọi chuyện.
Anh coi lại công việc anh đã làm. Thật tốt. Rồi anh nhìn đến những gì
còn phải làm. May mắn, anh có thể hoàn thành hôm nay. Thật dễ chịu khi hoàn tất
mọi việc. Lại nữa, Thời tiết lý tưởng để anh hoàn thành những gì chưa xong. Anh
xem lại mấy con bò, chúng còn mới trong công việc, anh phải giúp chúng thích
ứng ngay hôm nay, không thể bỏ dở dang công việc này được. Anh sắp sửa làm thì
lúc đó anh nhìn lên và anh thấy gì ? Anh thấy sứ giả hoàng gia đang đi vào cánh
đồng của người hàng xóm của anh, mà anh với người hàng xóm từ lâu nay hục hặc.
“Vậy
người hàng xóm này cũng được mời à !” Giả sử, có thể như vậy, anh bị đặt ngồi
cạnh anh ta tại bàn tiệc ư? Thật là một điều không thể chấp nhận được. Tất cả
những hấp dẫn của bữa tiệc hoàng gia bỗng nhiên bắt đầu mất dần…
-Rồi
điều buồn tẻ nữa là giặt giũ và thay quần áo. Anh sẽ mặc bộ nào ? Ngay cả bộ đồ tốt nhất của anh hình như cũng
chưa xứng với bữa tiệc hoàng gia ; và anh lại không thích cảm giác bị khinh dể
trước mặt nhà vua và các vị khách mời khác.
-Rồi
dần dần, từng mối nghi ngờ bắt đầu nổi lên, chỉ trước đây ít phút, bầu trời
trong xanh rực sáng, giờ đã trở thành u ám tối tăm. Anh bắt đầu có những ý nghĩ
khác. Tốt hơn, hôm nay nên làm xong công việc cày bừa, và việc huấn luyện mấy
con bò cũng cần phải hoàn tất.
"A", anh
thở dài, "Nếu bữa tiệc được tổ chức
vào tối mai, khi ta đã cày bừa xong, và ta sẽ không phải suy nghĩ lại về lời
mời."
Khi sứ
giả trở lại thì anh cũng đã quyết định xong.
"Sao", sứ
giả nói, "anh đi chứ ?"
"Tôi
phải làm xong phần đất này", Anh bắt đầu phân trần, tôi phải hoàn tất việc
huấn luyện mấy con bò. Ngoài ra, tôi …", nhưng sứ giả đã vội ngắt lời anh
:
"Chỉ cần nói cho tôi biết anh đi hay
không đi."
"Tôi
e rằng tôi sẽ không đi", Anh nói. Anh định nói lời xin lỗi, nhưng sứ giả
đã đi mà không buồn nghe.
Dụ
ngôn là nhằm nói về một thực tại nào đó. Dụ ngôn mời dự tiệc cưới nói về Nước
Trời, nhưng trong những ngày gần cuối của Năm Thánh Thể, (kết thúc 23-10 khánh
nhật truyền giáo) chúng ta có thể nói ngay rằng dụ ngôn mời dự tiệc cưới hôm
nay cũng nói về bữa tiệc Thánh Thể nữa.
Chúng
ta được mời dự tiệc Chúa trời đất, Vua muôn Vua. Món ăn là bánh bởi trời, là
thịt Chiên Thiên Chúa. Nhưng chúng ta sẽ dễ dàng từ chối như dụ ngôn Chúa nói,
như chàng trai kia viện dẫn rằng :
-Đi
Nhà Thờ mà phải ngồi cạnh bà già khó tính kia thì thà ở nhà còn hơn.
-Hôm
nay Chúa nhật, nhưng còn phải học, còn phải thi, còn phải đi chơi, còn phải đi
làm nữa chứ. Nằm nướng một chút cho khoẻ rồi đi học.
-Đi lễ
mà nghe ông cha giảng dài, dở, dai, thì đi làm gì ? Đi thêm tức.
Hoặc
đi lễ mà ông cha chưa mở miệng mình đã biết tỏng ông nói gì rồi, thì đi có ích
gì đâu.
-Nhà
Thờ gì mà nóng quá, đi lễ đổ thêm bệnh
-Nhà
Thờ gì mà ồn quá, con nít chạy ngang dọc, đi lễ thêm bực mình
-Thời
giờ là vàng bạc, một giờ ở Nhà Thờ, nếu ở nhà mình làm được biết bao nhiêu là
việc.
Lý lẽ
này còn mạnh hơn nữa :
-Bà Y
ông X đi lễ hoài mà có thấy hơn gì đâu, cũng cau có, la rầy.
-Mai
mốt phán xét Chúa có hỏi mỗi tuần mấy lần đi lễ đâu, mà chỉ toàn cho kẻ đói ăn,
khát uống, viếng kẻ tù rạc. Tôi dành ngày Chúa tôi thực thi bác ái như Chúa dạy
cũng đủ.
Thế là
ta dư lý để từ chối lời mời dự Tiệc Thánh Thể, nếu ngăn trở thì còn Tiệc Lời
Chúa. Mà ai ăn tiệc này có sự sống đời đời… Lời Thầy mới có sự sống đời đời
(Thầy mới có những lời ban sự sống đời đời. Ai ăn bánh này sẽ có
sự sống đời đời) ấy vậy mà ta cũng còn viện đủ lẽ để chối từ, huống lọ là tiệc
cưới hoàng gia ăn xong, no đó mà cũng đói đó.
Vì thế
nếu ở đầu ta nghĩ Chúa kể dụ ngôn hơi xa thực tế, vì ai lại dại từ chối dự tiệc
cưới hoàng tử, thì nghĩ kỹ lại, ta thấy
dư sức để ta từ chối bữa tiệc còn hơn thế nữa, là Tiệc Thánh Thể.
Điều
nguy hiểm nhất mà chúng ta phải đương đầu không phải chúng ta từ bỏ Thiên Chúa,
bỏ lễ để quay sang điều ác, đi ăn trộm ăn cắp, giết người… mà nói đúng hơn,
chúng ta chỉ làm ngơ lời mời gọi của Người mà thôi. Làm ngơ lời mời gọi của
Thiên Chúa, nói chung, là hình thức từ chối tồi tệ nhất. Đó là sự thờ ơ lãnh
đạm. Người thờ ơ lãnh đạm là người khó hoán cải nhất. Thà nóng hoặc lạnh
hẳn. Hâm hâm dở dở Chúa sẽ mửa ra.
Vào
năm 1978-79 khi về nhà chăm sóc cho người cha bị liệt, tôi có một cảm nghiệm
này là : ngày nào không đi lễ được, là ngày đó thiếu vắng một cái gì ghê lắm,
còn vắng hơn cả vắng cà phê thuốc lá của những người nghiền cay đắng. Đi lễ
trở thành ghiền ! Đây Chiên Thiên Chúa, Đây Đấng xoá tội trần gian. Phúc
cho ai được mời đến dự tiệc chiên Thiên Chúa.
Chớ gì
chúng ta đừng nại bất cứ lý do gì dù xem ra hợp lý đến mấy để từ chối tham dự
tiệc cưới Con Chiên, bữa tiệc hai món : Tiệc Lời Chúa và Tiệc Thịt Chúa.
Anphong
Nguyễn Công Minh, ofm
(nương
theo bài Nhóm Đồng Hành Sg)