CHÚA
NHẬT 31 THƯỜNG NIÊN.
(Mal 1, 11b- 2b.8-10; 1Thess 2,
7b.9, 13; Mt 23, 1-12).
Truyện kể: Vào một ngày kia, có người đàn ông đi dạo trong khu vườn rộng, suy tư
sâu lắng và phản hồi. Ông đứng ngạo nghễ trước một cầy sồi to lớn, gẫm suy về
những trái cây sồi nhỏ tí bám chung quanh cành cây và kìa, một cơn gió thoảng
qua, có một vài trái rơi rụng xuống. Rồi ông ngó sang hàng rào bên cạnh, đó là
một vườn bí rợ rộng có giây bí leo khắp nơi. Bỗng dưng, ông có một tư tưởng
nghĩ rằng: Tạo Hóa rõ thật lầm lẫn! Tại sao một trái bí to bám vào một giây bí
leo nhỏ tẽo và trái sồi nhỏ tí lại đeo trên cây sồi to lớn thế? Điều này không
hợp lý. Và rồi, một làn gió mạnh thổi qua, một trái sồi nhỏ rời cành rớt xuống.
Trái sồi rơi ngay trên đỉnh đầu ông ta. Ông ta chợt tỉnh và mỉm cười: “Sau tất
cả, có lẽ Đấng Tạo Hóa ở trên đỉnh cao của mọi sự”.
Ngạn ngữ có câu: Phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói. Có nghĩa là chúng ta cần phải
đắn đo suy nghĩ chín chắn và cẩn thận trước khi phát biểu hay thực hiện một
việc gì. Bởi vậy chúng ta phải nhai cho
kỹ, nghĩ cho lâu là thế! Tư tưởng hướng dẫn hành động. Con người có tư
tưởng trước rồi mới hành động sau. Dù có tư tưởng và suy nghĩ nhưng mỗi người
có những cách nhìn sự kiện khác nhau, nên có nhiều ý kiến khác nhau. Chúng ta
không thể xét đoán sự việc hay một biến cố xảy ra đúng, sai hay phải, trái một
cách vội vàng. Càng suy nghĩ kỹ, chúng ta càng thấy mọi sự việc trên đời đều
tương đối. Vì sự hiểu biết và nhận thức của con người có giới hạn.
Thôi thúc nội tâm, tiên tri Malakia đã
đặt câu hỏi với dân: Tại sao mỗi người chúng ta lại khinh rể anh em mình mà phản bội giáo ước
của tổ phụ chúng ta? (Mal 2, 10). Mười Giới Răn bao gồm việc tôn thờ Thiên Chúa, bổn phận đối với anh chị em và chính mình. Đây là một đạo lý vắn
gọn và đầy đủ nhất, giúp chu toàn sứ mệnh làm người. Lời truyền dạy của Thiên
Chúa được khắc ghi trên bảng đá để nhắc nhở con người mọi thời. Những Điều Răn
phải biến thành hiện thực trong đời sống của mọi người.
Các luật sĩ, tư tế và thầy dậy có bổn
phận rao giảng, giải thích và khuyến khích mọi người tuân giữ các giới răn luật
lệ trong đạo. Giảng dạy hay lên lớp thì ai cũng có thể làm, nhưng điều quan
trọng là hãy thực hành. Cha ông đã nói: Học
không hành, không thành được học. Nhiều khi chúng ta chỉ muốn đứng bên
ngoài đóng góp ý kiến nhưng không muốn lăn xả vào công việc. Xem ra, ai nói
cũng hay, ý kiến nào cũng tốt và góp ý chân thành, nhưng nếu được giao phó công
việc thì chúng ta lại từ chối. Những người này chỉ nói mà không làm, vì họ áp
dụng kiểu: Mồm miệng đỡ chân tay.
Biết rằng để sinh hoạt cộng đồng và đem lại lợi ích chung, mỗi người cần đóng
góp ý kiến của mình để thấu tỏ vấn đề và sinh hiệu qủa tốt. Tuy nhiên, chúng ta
là những người có trách nhiệm, không nên dừa việc hay bán cái việc khó cho
người khác.
Ai cũng có thể làm việc tốt lành. Người
lãnh đạo hay thầy dạy càng phải làm gương mẫu trước. Các thầy dậy không thể
chất gánh nặng trên vai người khác. Chúa Giêsu biết rõ một số các người Biệt
phái, Luật sĩ và Tư tế đền thờ chỉ có đời sống đạo hời hợt và hình thức. Họ chỉ
muốn tỏ dấu bề ngoài để được người đời khen thưởng là đạo đức tốt lành. Chúa
Giêsu vạch trần bộ mặt giả hiệu của các vị đầu mục. Xưa cũng như nay, ai cũng thích cái
danh, ưa được khen tặng và tâng bấc. Đôi khi chúng ta nhận hão cái danh mà
chính mình không xứng đáng lãnh nhận.
Thật ra, trong việc thực hành sống đạo,
chúng ta cũng không hơn gì những người Do-thái xưa. Nếu chúng ta khiêm nhượng
đủ, khi dựa vào Mười Điều Răn để xét mình trước mặt Chúa, chúng ta còn quá
nhiều thiếu xót và lỗi lầm. Rất nhiều khi chúng ta thực hành đạo một cách rất
hình thức và trỗng rỗng. Mỗi tuần đi tham dự thánh lễ Chúa Nhật, chúng ta kể là
chu toàn bổn phận đối với Chúa. Những ngày còn lại trong suốt tuần, chúng ta
mải mê lo công việc làm ăn và vui chơi giải trí. Vì cuộc sống, nhiều lần chúng
ta đã ăn gian nói dối để được hưởng thêm phần lợi. Dửng dưng với lời sự thật,
việc thật và nói dối cho qua lần. Nêu ra nhiều lý do biện minh cho việc làm mờ
ám và lương tâm không còn nhạy bén để khiển trách. Mong đừng có ai nhắc nhở, thế là chúng ta cảm thấy an tâm.
Thánh Phaolô hãnh diện về việc tự túc
trong đời sống. Ngài không muốn trở nên gánh nặng cho người khác. Ngài đến để
phục vụ, chứ không phải để được phục vụ. Phục vụ là dẫn dắt mọi người về với
đường ngay nẻo chính. Phục vụ nhau để xây dựng tình liên đới và giúp nhau nên
hoàn thiện. Chúng ta hãy phục vụ lẫn nhau tùy theo ân lộc mà Chúa đã ban cho
mỗi người. Cái gì chúng ta đã lãnh nhận nhưng không, thì hãy dâng hiến nhưng
không.
Lạy Chúa, rất nhiều lần chúng con đã
sống đạo một cách máy móc, thờ ơ và lãnh đạm. Xin cho chúng con biết lắng nghe,
suy gẫm và đem lời Chúa thực hành trong đời sống. Xin Chúa khắc ghi trong trái
tim của chúng con dấu ấn tình yêu của Chúa, để chúng con biết yêu Chúa và mến
tha nhân.
Lm. Giuse Trần Việt Hùng.