Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
Lm. Giuse Ngô Mạnh Điệp
Bài Viết Của
Lm. Giuse Ngô Mạnh Điệp
Chuyện mỗi tuần – Chuyện của con cá Hề…
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện “ Cuộc thi của những trái tim”…
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện về câu hỏi :“TÔN GIÁO NÀO TỐT NHẤT”…
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện về THẰNG KHÙNG…
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện về “LỜI TÂM SỰ CỦA MỘT NGƯỜI CÔNG GIÁO KHI ĐỨC LÊÔ XIV ĐƯỢC BẦU LÀM GIÁO HOÀNG” ...
Chuyện mỗi tuần – chuyện về một câu hỏi: Tại Sao Chưa Có Một Giáo Hoàng Người Philippines? Một hồi chuông thức tỉnh cho dân tộc được gọi là sùng đạo… Tác giả: Arvin N. Paglinawan – Dịch: phailamg
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện về “Chúa Chiên Lành”…
Chuyện mỗi tuần – chuyện về một khám phá khoa học…
Chuyện môi tuần – “Câu chuyện về Bác sĩ Tae ở Thái Lan trong thảm kịch dư chấn động đất tại Thái Lan:
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện của một người cha (hay mẹ) gia đình Tin Lành kể cho các con mình về Lễ Phục Sinh…
Chuyện mỗi tuần – chuyện của MỘT YÊU CẦU : ANH EM HÃY RỜI KHỎI ĐỜI TU, VÌ CHÚNG TÔI KHÔNG CẦN ANH EM ĐÂU…
Chuyện mỗi tuần – Chuyện về “ Một kẻ sát nhân sám hối sắp được phong Chân phước” …
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện về “ Cây Thánh Giá Tha Tội “…
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện vui “NGU THÌ CHO CHẾT!”…
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện với lời khuyên “ĐỪNG LÀ NGƯỜI VÕ ĐOÁN…”
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện về “ Nữ Thư ký Báo chí Nhà Trắng Karoline Leavitt mạnh mẽ tuyên xưng đức tin” …
Chuyện mỗi tuần – Chuyện về “CHỨNG TỪ ĐỨC TIN CỦA MỘT NHÀ KHOA HỌC”…
Chuyện mỗi tuần – chuyện về một “Giảng Viên Y Khoa Đứng Lớp Giáo Lý”…
Câu chuyện về người thầy và chiếc đồng hồ bị mất cắp…
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện “Bỏ tiền ra giúp đỡ hai cậu học sinh nghèo nhập học, vị thủ tướng đã nhận lại một cái kết bất ngờ sau đó”…
Chuyện mỗi tuần - Câu chuyện về “ Chuyến xe ấm tình người”…
Chuyện mỗi tuần – Chuyện về “Bữa Tiệc Đêm Trong Nhà Vệ Sinh”…
Câu chuyện về lệnh truyền của Chúa : Cứ Ðể Yên Như Thế…
Chuyện mỗi tuần – chuyện “Dìu nhau về đích”…
Chuyện mỗi tuần – câu chuyện về “Tình Yêu Là Sức Mạnh Vạn Năng” …
Chuyện mỗi tuần – câu chuyện về “Lời Tái Bút : Anh Yêu Em – PS. I love you”…
Chuyện mỗi tuần – chuyện về NĂM THÁNH 2025…
Chuyện mỗi tuần – câu chuyện về “Bệnh Quên”…
Chuyện mỗi tuần – chuyện về “Cái Cười Của Bà Sarah”…
Chuyện mỗi tuần – chuyện về câu nói “Nhân Vô Thập Toàn”…
Chuyện mỗi tuần – câu chuyện “Xuống Ðường” …
Chuyện mỗi tuần – chuyện về “Chiếc Áo Rách” …
Chuyện mỗi tuần – chuyện về “Hạt Giống Của Hy Vọng” …
Chuyện mỗi tuần – Câu chuyện về “Bên Kia Sự Chết”…
Chuyện mỗi tuần – câu chuyện 33 Năm Sau - kể từ biến cố ấy…
Chuyện mỗi tuần – chuyện “Sờ Ðược Ðức Kitô” …
Chuyện mỗi tuần - chuyện về thái độ và tình trạng “Ðứng Núi Này Trông Núi Nọ” …
Chuyện mỗi tuần – câu chuyện về lời kêu gọi: Hãy Triệt Hạ Thập Giá…
Chuyện mỗi tuần - Chuyện Một Khu Rừng…
Chuyện mỗi tuần – Chuyện về cuốn phim “Chúng ta không phải là thiên thần”…
PHIẾM ĐÀM NGÔI ĐỀN THỜ CHÚA XÂY LẠI TRONG BA NGÀY VÀ BÀI THƠ QUI GIA CỦA ĐỖ MỤC…

 


 

Không biết có phải ngẫu nhiên không mà khi đang nghĩ đến Ngôi Đền Thờ Chúa tuyên bố xây dựng lại trong ba ngày … thì đầu óc lại nhớ ngay đến bài thơ Qui Gia của Đỗ Mục :


 

  Trĩ tử khiên y vấn

        Qui gia hà thái  trì

        Cộng thuỷ tranh tuế nguyệt

        Dinh đắc mấn như ti


 

Có người dịch là :


 

  Thằng bé níu áo hỏi :

        Sao về nhà quá muộn ?

        Tranh với ai năm tháng ,

        Để tóc trắng như tơ ?


 

“ Sao về nhà quá muộn ?” . Ư ử ngâm nga câu hỏi da diết này ở cái tuổi thất thập với mái tóc bồng bềnh sương khói  mà lòng ngậm ngùi : ngậm ngùi không phải vì tiếc nuối chi , nhưng ngậm ngùi vì nhiều nhiều tâm tư , nhiều nhiều ray rứt …


 

“ Tranh với ai năm tháng …Để tóc trắng như tơ ?”. Cũng là một câu hỏi nhưng là để trách nhẹ , là để hờn dỗi chút chút … và diễn tả một niềm vui : niềm vui vì tuy có “ quá muộn ” đó … nhưng dù sao cũng  “ qui gia ” , dù sao cũng “ về nhà ”  …


 

Chúa tuyên bố : “ Cứ phá huỷ Đền Thờ này đi  … Nột trong ba ngày , Ta sẽ dựng lại …” .


 

46 năm trường miệt mài và cật lực với không biết bao nhiêu là công sức , tiền của và trí óc , ngôi Đền Thờ Giê-ru-sa-lem mới hình thành …Vậy mà chỉ ba ngày thôi sao ??? Không thể được … Chắc chắn không thể được !!!


 

Chắc chắn không thể được nên … chỉ “ khi Chúa Giê-su từ cõi chết sống lại, các môn đệ mới hiểu rằng : Người có ý nói : Đền Thờ là thân xác Người!”


 

Vâng , thời gian trong mộ chỉ ba ngày … và –  “  Sáng  sớm ngày thứ nhất trong tuần lúc trời còn tối , bà Maria Magdala đi đến mộ , thì thấy tảng đá đã lăn ra khỏi mồ …”  ( Gio 20 , 1) – mộ trống !


 

Ngôi Đến Thờ này mới quan trọng …


 

Đền Thờ Giê-ru-sa-lem không còn nữa  … và hằng ngày  - ở  “ bức tường  than khóc” – vẫn tràn ngập những mảnh giấy mang nhiều nguyện ước …


 

Rất nhiều những ngôi nhà thờ xây dựng một thủa nào nay đã xuống cấp hoặc trở nên chật hẹp …


 

Người ta nói đến những công trình thế kỷ … nhưng ở Việt Nam , những công trình ấy hiếm hoi … Đời thì xây dựng như cái cớ để tính toán những chuyện khác … nhìn thấy mà cứ như là không nhìn thấy …Đạo thì xây dựng để thờ phượng … nhưng  không phải không có những công trình có vẻ như cũng muốn để tôn vinh … hay phô trương …


 

Người có ý nói : Đền Thờ là thân xác Người ! 


 

Đền Thờ này vĩnh viễn : vĩnh viễn ở chỗ  chết   và  sống lại


 

Vẫn là thân xác ấy trước khi chết … nhưng lại sừng sững “ giữa các ông và  nói : bình an cho các con” … trong khi “ nơi các môn đệ ở , các cửa vẫn  đóng kín …”  ( Gio 20 , 19) …


 

Dựa vào đó để mà tin tưởng rằng : Đến Thờ thân xác mình sẽ vĩnh viễn


 

Nếu có phải than khóc … thì không khóc thương một Đền Thờ … mà là khóc thương chính phận mình …


 

Chính vì thế mà “ Qui gia ” làm suy nghĩ …


 

  Thằng bé níu áo hỏi :


 

Không biết “ thằng bé ”  trong Đỗ Mục mặt mũi ra sao và có một vai trò nào với ông không … nhưng “ thằng bé ” trong tâm tưởng mình : nó mang dấu ấn của thời gian hay nó chính là thời gian … Thời gian không trẻ và không già … Con người thì từ trẻ đi đến già … Cái trẻ và cái già của một đời người trôi theo cái thuỷ , cái chung của thời gian …

Khi nhắc đến Di Lặc , người anh em đặt câu hỏi : Di Lặc là gì và như thế nào ?


 

Câu hỏi được đặt ra hôm trước thì ngay hôm sau – trong một buổi họp mặt – lại được gặp thầy Hoài Nhân , một vị giảng sư ở Trường Cao Đẳng Phật Học Ninh Thuận …Cùng đốt điếu thuốc và nhắp ly “ cà-phê … phái nam ” ở mười lăm phút giải lao , mình tận dụng cật vấn liền : mình mê Di Lặc là mê miệng cười và cái bụng thanh thản thôi … chứ biết nhiều về Ngài thì không…Vậy Ngài là sao ?


 

Cũng rất vắn gọn , thầy thoáng qua đôi ba điều : Trong kinh kệ có đề cập đến Ba Đời Chư Phật : Thích Ca Mâu Ni – Phật A Di Đà – Phật Di Lặc…Thích Ca Mâu Ni là nhân vật lịch sử … A Di Đà ( không biết có phải Như Lai  không !) có lẽ  là cái kiếp hôm nay của Phật – và Di Lặc là tương lai : tương lai của giải thoát là thanh thản , là tươi mát , là siêu thoát , là có thể cười và cười toét miệng …Bởi vì trong bài chia sẻ , ở câu kết , mình có nói rằng : bản thân tôi , xin chỉ có miệng cười Di Lặc để gửi đến mọi người…Một người anh em không đạo nào hết hỏi mình : miệng cười Di Lặc là sao ? Mình hăng hái thuyết …Anh ta gật gù … Cũng “ hoằng pháp lợi sanh ” đấy chứ …


 

Xin trả lại “ thằng bé”  của Ông Đỗ Mục cho Ông … nhưng “ thằng bé thời gian” của mình thì hình như vẫn cứ níu áo mình mà hỏi :


 

  Sao về nhà quá muộn ?


 

Ừ nhỉ , sao mình lại về nhà mình muộn màng như thế : cái nhà thân xác này, cái nhà Giáo Hội này


 

Có gì thân thiết , gần gũi với mình hơn cái thân xác của mình … Nó là nhà… nhưng không biết đã bao giờ mình đặt chân vào đó chưa ??? Dĩ nhiên là cùng ăn , cùng ngủ , cùng chơi và cùng làm việc … nhưng hình như mình vẫn ở bên ngoài cái “ mobihome ”  của mình … và không biết gì nhiều lắm về nó … Nếu biết , chắc mình đã trang trí cho nó đẹp mắt , thoáng đãng , có màu xanh và có không khí … chứ đâu đến nỗi để cho nó bề bộn , ngổn ngang , chật chội và bí bì bì như thế này … Ôi ! “ Sao về nhà quá muộn !”…


 

Cái nhà Giáo Hội của mình : thì mình ở trong nó và ở giữa nó mà … Ở trong nó , ở giữa nó và ở cùng mọi người khác nữa …Nó không là chung cư…Nó là NHÀ …Và đương nhiên mọi người chung quanh không là cư dân chung cư , phòng ai nấy ở …Quý lắm là có cho nhau một lời chào và một nụ cười xã giao …Không , nó là nhà và – vì thế - những người ở chung thì giây mơ rễ má với nhau …Diễn tả gì gì đi chăng nữa thì cũng đi đến chuyện “ tứ  đại đồng đường”  và “ huynh đệ thủ túc”  … Chưa nhận ra … thì có nghĩa là mình vẫn ở ngoài nhà … Ôi ! “ Sao về nhà quá muộn ! ”


 

  Tranh với ai năm tháng ?


 

Tranh với ai nhỉ ? Phải chăng tranh với chính mình ? Tranh giữa cái “ tôi”  trong căn nhà đẹp , thoáng , xanh và mát … với cái “ tôi”  trong căn nhà bề bộn, ngổn ngang , chật chội …


 

Tranh với ai nữa ? Cũng là tranh với chính mình ! Tranh giữa cái “ tôi là tôi”  và “ tha nhân là tha nhân”   …


 

  Để tóc trắng như tơ !


 

Tóc trắng lắm rồi … và nuôi tóc dài nữa … nên màu trắng càng bạc …Trắng và bạc … để thấm thía câu chuyện  “ phá huỷ Đền Thờ này đi” để có thể xây lại …


 

Giữa bàng bạc của không gian đêm , Ông Đỗ Mục  ơi , xin cho phép tôi được ngâm nga :


 

  Trĩ tử khiên y vấn

    Qui gia hà thái trì

    Cộng thuỷ tranh tuế nguyệt

    Dinh đắc mấn như ti


 

    Thằng bé níu áo hỏi :

    Sao về nhà quá muộn ?

    Tranh với ai năm tháng ,

    Để  tóc trắng như tơ ?


 

Lm Giuse  Ngô Mạnh Điệp .

Tác giả: Lm. Giuse Ngô Mạnh Điệp

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!