Phượng Trì ! Phượng Trì ! Phượng Trì ! Phượng Trì !
Thơ tôi bay suốt một đời chưa thấu
Hồn tôi bay đến bao giờ mới đậu
Trên triều thiên ngời chói vạn hào quang . ( Ave Maria – HMT)
Đẹp quá - nỗi ngất ngây của những dồn dập thở khi thốt lên : Phượng Trì ! Phượng Trì ! Phượng Trì ! Phượng Trì !
Điều ấy tự nhiên muốn thúc đẩy một kiếm tìm...
Ông Nguyễn Bá Tín trong tác phẩm “ Hàn Mặc Tử - Anh tôi” có viết : Hôm ấy hai anh em chúng tôi đi xem một phim tàu “ Hỏa Thiêu Lầu Liên Tự”. Nội dung là một câu chuyện kiếm hiệp được dựng nên trong bối cảnh vua Càn Long lợi dụng các môn phái võ hiệp để đánh phá ngôi chùa Hồng Liên, một cứ điểm quan trọng nhằm chống lại triều đình Mãn Thanh thời bấy giờ. Xong trận chiến, Cam Phượng Trì , người anh hùng lỗi lạc phái Nga Mi lên đỉnh núi cao, nhìn xuống chiêm ngưỡng chiến công đã đạt. Anh rùng mình khi thấy bạn bè anh bị tàn sát. Buồn rầu, anh quay gót phi thân lên ngọn núi, lấy đà , dùng thuật phi hành bay mãi lên cao cho đến khi mất dạng. Một nữ hiệp là Diệp Tiểu Thanh , vốn yêu mến anh chạy theo tìm. Tiếng nàng gọi : Phượng Trì , Phượng Trì ...Phượng Trì , Phượng Trì ...vang dội khắp nơi mà con phượng hoàng vĩ đại đó không quay trở lại. Hai tiếng “ Phượng Trì” ám ảnh anh Trí một cách kỳ lạ say đắm đến nỗi đêm sau anh đi một mình xem chiếu lại , anh xuýt xoa khen ngợi liền mấy hôm. Anh nói : Phượng Trì , cái tên thật tuyệt , nghe như bay lên cao , hay quá ! ( trang 78 – 79). Anh có vẻ rất thích chí khi tìm được hai chữ “ Phượng Trì” ... lại rất gần gũi với biểu tượng phượng hoàng của anh.( trang 80)
Nhớ khi xưa ta là chim phượng hoàng
Vỗ cánh bay chín tầng trời cao ngất
Và chúng ta tìm thấy những hơi thở dập dồn “ Phương Trì ! Phượng Trì !” trong bài thơ Ave Maria – bài thơ ca ngợi một người nữ vốn là nguồn cảm hứng bất tận của nhân loại và của từng con người trong mọi hoàn cảnh...để rồi chính mình cũng phải thốt lên “ Phượng Trì ! Phượng Trì!” ... để bay cao khỏi vòng lẩn quẩn của thân phận với đôi cánh của phượng hoàng và niềm khát vọng chín tầng mây...
Lạy Bà là Đấng tinh tuyền thánh vẹn
Giàu nhân đức , giàu muôn hộc từ bi.
Cho tôi dâng lời cảm tạ phò nguy
Cơn lâm lụy vừa trải qua dưới thế .
Tôi cảm động rưng rưng hai dòng lệ :
Dòng thao thao như bất tuyệt của nguồn thơ .
Bút tôi reo như châu ngọc đền vua ,
Trí tôi hớp bao nhiêu là khí vị ...
Và trong miệng ngậm câu ca huyền bí ,
Và trong tay nắm một vạn hào quang ...
Nhà thơ thống khổ với căn bệnh trầm kha nặng nề cả về thể xác lẫn tâm hồn ấy đã nhìn thấy mình trong dáng bay của cánh phượng – không phải là mất hút đâu đó trong cõi vô thường – nhưng là để đạt đến tột đỉnh của chiêm ngưỡng và kết hiệp :
Maria ! Linh hồn tôi ớn lạnh
Run như run thần tử thấy long nhan,
Run như run hơi thở chạm tơ vàng ...
Nhưng lòng vẫn thấm nhuần ơn tríu mến .
Phượng Trì ! Phượng Trì ! Phượng Trì ! Phượng Trì ! ...là tiếng vọng của lòng ai đó gửi gắm đến một cánh phượng...với mong ước cánh phượng ấy bay đi...rồi trở lại...Không trở lại để khuấy động thiên hạ, nhưng trở lại vì một con người và một trái tim ...
Phượng Trì ! Phượng Trì ! Phượng Trì ! Phượng Trì !...trong nguồn cảm hứng của Hàn Mặc Tử không là nỗi ước mong quay về cho bất cứ ai, nhưng là sự đầy ắp nỗi niềm hạnh phúc của mọi con người có niềm tin – dù họ ở bất cứ thân phận nào : bất hạnh hay hạnh phúc , bởi vì bất hạnh hay hạnh phúc là cảm nghĩ bình thường của mọi sinh vật , nhưng – với những người tin – thì thực trạng của kết hợp vượt lên trên những cảm nghĩ nhân trần ấy :
Tôi no rồi ơn vũ lộ hòa chan...
Tấu lạy Bà , Bà rất nhiều phép lạ,
Ngọc như ý vô tri còn biết cả,
Huống chi tôi là Thánh Thể kết tinh
Tôi ưa nhìn Bắc Đẩu rạng bình minh
Chiếu cùng hết khắp ba ngàn thế giới...
Sáng nhiều quá cho thanh âm vời vợi,
Thơm dường bao cho miệng lưỡi không khen.
Tò mò một chút về nhân vật Cam Phượng Trì trong bộ phim “ Hỏa Thiêu Lầu Liên Tự” thì được biết ông ta một trong mười đại cao thủ võ lâm của mọi thời đại và là võ thuật gia trứ danh thời đầu nhà Thanh...Nghĩa là ông là một nhân vật có thật trong lịch sử...Ông người Nam Kinh , mồ côi cha mẹ từ nhỏ ... và đã nổi tiếng Giang Nam với mệnh danh “ tiểu anh hùng xách trâu đánh hổ” khi mới chỉ mười mấy tuổi đầu ...
Thôi ! Câu chuyện của lịch sử thì dành để bàn về lịch sử ... Và lịch sử vốn có những thăng trầm của nó ... Cái tinh thần thượng võ hành hiệp có thể có nơi con người này hay con người khác, nhưng tham vọng bá quyền thì lại là chuyện của muôn thủa ...
Ở đây , chúng ta chỉ - cùng với nhà thơ họ Hàn - dồn dập hơi thở cho khát vọng Phượng Trì của dáng bay vút cao để chiêm ngưỡng :
Đây rồi ! Đây rồi ! Chuỗi ngọc vàng kinh
Thơ cầu nguyện là thơ quân tử ý
Trượng phu lời là Tông Đồ triết lý,
Là nguồn trăng yêu mến Nữ Đồng Trinh
Là nguồn đau chầu lụy Nữ Đồng Trinh
Cho tôi thắp đôi hàng cây bạch lạp,
Khói nghiêm trang sẽ dâng lên tràn ngập
Cả Hàn giang và màu sắc thiên không,
Lút trí khôn và ám ảnh hương lòng
Cho sốt sắng , cho đê mê nguyện ước ...
Nhiều lắm rồi những Tháng Năm trong đời – những Mùa Hoa tổ chức – và những tụng ca dâng lên Mẹ , nhưng lòng vẫn thấy chai lạnh – nghi thức hơn là cảm mến ...Biết đâu đấy lại không là điều tạo nên một nếp nghĩ mà nhân gian gọi là “ vụ hình thức” – rộn ràng lễ hội nhằm giải tỏa căng thẳng của gánh nặng thuần túy cơm áo vả thân phận ...
Tháng Hoa năm nay chợt băn khoăn về hai chữ “ Phượng Trì”...để rồi đi vào mầu nhiệm hớp hồn của chiêm ngưỡng – ca tụng – kết hợp :
Tấu lạy Bà , lạy Bà đầy ơn phước ,
Cho tình tôi nguyên vẹn tựa trăng rằm,
Thơ trong trắng như một khối băng tâm,
Luôn luôn reo trong hồn , trong mạch máu,
Cho vỡ lở cả muôn ngàn tinh đẩu,
Cho đê mê âm nhạc và thanh hương...
Chim hay tên ngọc – đá biết tuổi vàng...
Lòng vua chúa cũng như lòng lê thứ
Sẽ ngất ngây bởi chưng thơ đầy ứ
Nguồn thiêng liêng yêu chuộng Mẹ Sầu Bi.