Người
viết bước lên xe và được sắp xếp ngồi ở hàng ghế giữa…với hai hành khách nữ bịt
khẩu trang…Thoáng nhìn qua là có thể nhận ra ngay : đấy là hai nữ tu…Và – qua
câu chuyện họ nói với nhau – thì hiểu được rằng do đại dịch COVID – 19 chưa ngã
ngũ ra sao…nên các Nhà Trẻ còn đóng cửa. họ thất nghiệp…và được về quê để ăn Tết
thêm chờ có lệnh mở cửa trường cũng như giải quyết được quãng thời gian nghỉ mà
họ có quyền hằng năm…Dĩ nhiên câu chuyện của họ là câu chuyện muôn thủa của “giới
nữ”…Họ trao đổi tương đối thoải mái…bởi vì bác tài cũng mở khá to bài thuyết giảng
đề tài Vu Lan của một vị tăng lữ Phật Giáo nào đó…Người viết lõm bõm cả hai câu
chuyện, vì phải nghe cùng một lúc tâm sự riêng của “những người thuộc giới nữ” cũng
như “giáo huấn chung về đạo làm con” …
Đến một
ngã ba nọ…thì vị khách “hàng xóm” xuống…Chú nhóc phụ xe xin người viết lui vào
để chú có thể ngồi hầu dễ dàng mở/đóng cửa xe…vì đã đến lúc khách lên xuống thường
hơn…Khách nữ còn lại – không biết có ngó mình không – nhưng một lúc lâu … chợt
lên tiếng:
-Ông ngoại, ông ngoại có Đạo không ?
Mình lặng
lẽ gật đầu…Năm phút im lặng…
-Ông ngoại…đạo Công Giáo à ?
Lại im
lặng gật đầu…Và năm phút sau… giọng có vẻ ngần ngừ :
-Ông ngoại…có…phải … là Linh Mục không ?
Mình gật
đầu…
-Ông ngoại có phải là cha…không ?
Mình gật
đầu :
-Sao chị biết ?
-Đã lâu lắm rồi…khi ông ngoại còn làm quản xứ
một giáo xứ nọ, con có thời gian giúp ở đấy mấy tháng…Khi đó con còn là đệ tử…Nãy
giờ con ngờ ngợ…vì cái khẩu trang…
“Trao
đổi” này làm mình nhớ lại câu thoại với
anh chàng cán bộ hải quan Mỹ ở phi trường LOS năm 1999 ngày nào :
-Ông là Linh Mục Công Giáo La Mã ư ?
-Vâng , tôi là Linh Mục …
-Linh Mục Công Giáo La Mã ?
-Vâng, tôi là Linh Mục Công Giáo…
-La Mã ?
-Vâng, La Mã…
Vậy đấy,
người ta ở thế giới tự do, nhưng lại rất chi tiết về nhân thân một con người, bởi
vì những chi tiết ấy giúp định hình tầng lớp con người ấy thuộc về…
Thì ra
là do cái khẩu trang mà – nếu không ở trong thời COVID – 19 hoàng hành – thì chắc
gì mình đã mang nó…để gây ngờ ngợ…và cũng có dịp để được nghe những chuyện “rất bình thường” trong cuộc sống chung hằng ngày…nhưng được kể trên phương
tiện giao thông công cộng…
Sáng
nay lướt trang báo ĐKN…và lại được đọc một mẩu chuyện cũng “rất bình thường” trong cuộc sống chung hằng ngày của tác giả Thanh
Tâm…mà người viết nghĩ rằng cũng là một “quyết
tâm” phải thực hiện trong Mùa Chay mới năm nay…mặc dù đã từ rất lâu, người
viết chỉ là người ngồi yên sau những chú tài vốn là cháu, là con – nghĩa là những
tay lái còn rất trẻ…và họ vượt đèn đỏ khá nhiều lần…trong sự im lặng của ông
già phía đàng sau – một sự im lặng đồng lõa !!! Họ là những giáo viên, chú, thầy…và
Linh Mục tương lai…
Tác giả
Thanh Tâm viết rằng : Ở ngã ba đường, trong quán cà – phê “cóc”, một ông bác ở
tuổi trung niên ngồi nhâm nhi ly cà-phê, dõi mắt nhìn xem cảnh qua lại ngoài
kia – một dòng xe di chuyển chậm chạp vì lưu lượng lớn…Chợt ông bác để ý đến một
anh chàng ăn mặc chỉnh tề, mặt cau có…lách qua lách lại…Sau một hồi miệt mài
đánh võng, thậm chí phi cả lên vỉa hè, anh chàng ta cũng chễm chệ leo lên được
hàng đầu…và lao ngay đi…dù đèn giao thông vẫn đang là tín hiệu đỏ…
Ở đất
nước này, chuyện vượt đèn đỏ không phải là hiếm…Nhiều người thấy khó chịu,
nhưng thét rồi cũng đâm quen !!! “Thét rồi
cũng đâm quen” trở thành một trạng thái chây lỳ tội nghiệp !!! Ông bác nhẹ
thở ra…và đứng lên…Hình ảnh anh chàng thanh niên vòng vèo tay lái và vút đi
trong khoảng trống của những người tham gia giao thông tôn trọng lề luật đang dừng
xe đợi đèn chuyển mầu … vẫn lẩn quẩn trong đầu…
Bước
vào công ty, ông bác trung niên chợt khựng nhìn thấy “gương mặt quen thân” lúc
nãy vô cùng khiêm tốn trên ghế “ứng viên” – thì ra anh ta đi phỏng vấn việc
làm…Chị trưởng phòng nhân sự vui vẻ : Anh
đến rồi…Chờ em chút nhé…Em đang phỏng vấn anh bạn trẻ này…Luôn tiện chị giới
thiệu : Giám đốc công ty đấy em ạ…Anh
bạn trẻ nhẹ nhàng đứng lên cúi đầu chào…với nụ cười tươi nhất có thể…Bác giám đốc
cũng mỉm cười : Ừ , em cứ làm việc đi,
sau đó nhớ cho anh vài phút nhé, anh cần mọi người góp ý cho bản thảo “Bài học
tuần này”…Có lẽ bạn ứng viên này sẽ có những ý kiến đóng góp tích cực… “ Bài
học tuần này” là – chị trưởng
phòng giải thích – những chủ đề thiết thực
được Ban Giám Đốc đem ra thảo luận và góp ý nhằm kêu gọi tất cả nhân viên trong
công ty cùng nhau thực hiện…
Nhận
được bản thảo “Bài học tuần này” của bác giám đốc, anh chàng ứng viên tự nhiên
đỏ mặt…Tiêu đề của nó là : “Những người
vượt đèn đỏ có lẽ khó đạt thành công trong cuộc sống”…cùng với 4 nguyên
nhân được Ban Giám Đốc lưu ý :
1. Thiếu
sự kiên nhẫn
Thời gian chờ đèn thường không quá lâu,
nhưng ngay cả mấy chục giây cũng đã là trở ngại đối với họ, thì làm sao có thể
đảm bảo rằng họ đủ kiên nhẫn để theo đuổi ước mơ ??? Người hấp tấp, nóng vội,
chỉ muốn đi lối tắt…sẽ khó mà làm tốt công việc của mình !!!
2. Thiếu
tôn trọng người khác
Khi gặp đèn xanh, họ được đi…và người khác
phải chờ họ…Vậy mà khi người khác được lưu thông đúng theo tín hiệu đèn…thì họ
lại phóng ngang…Không ai muốn đâm họ…nên đành phải tìm cách nhường đường…Nhưng
rõ ràng là họ không có sự tôn trọng người khác, chỉ nghĩ đến mình…và muốn dành
mọi thứ thuận lợi cho mình…Một người như vậy liệu…có thể có được những mối quan
hệ tốt đẹp không ?
3. Sẵn
sàng lách luật
Thấy không có cảnh sát giao thông liền thản
nhiên vượt đèn đỏ - nghĩa là khi không có người giám sát mình…thì đương nhiên
là anh ta sẽ tùy tiện làm theo ý mình, sẵn sàng tìm cách lách luật, vi phạm các
qui định, qui tắc làm việc của tập thể mình tham gia…
4. Chỉ
thấy cái lợi trước mắt mà không thấy nguy cơ
Sẽ ra sao nếu tiết kiệm được vài giây vượt
đèn đỏ nhưng lại thương tật khắp người hay thậm chí mất mạng sống vì tai nạn
giao thông ? Trong kinh doanh cũng vậy: vội vàng, hấp tấp, ham cái lợi trước mắt
có thể dẫn đến những sai lầm vô cùng đáng tiếc…
Chị
trưởng phòng xuýt xoa : Những phân tích
hay quá ! Em không thích những người vượt đèn đỏ, nhưng chưa có được những suy
nghĩ cặn kẽ như thế này…Hóa ra thì chính họ - những người vượt đèn đỏ - họ phải
chịu trách nhiệm về hành động của mình, ngay cả khi không bị phạt, phải không
anh ?
Còn
anh chàng ứng viên thì ấp úng : Đúng là một
bài học đắt giá cho em…Xin cám ơn…
“Thật vậy, cũng như vì một người duy nhất
đã không vâng lời Thiên Chúa, mà muôn người thành tội nhân, thì nhờ một người duy nhất đã vâng lời Thiên Chúa, muôn người cũng
sẽ thành người công chính.” ( Rm 5 , 19)
Lm
Giuse Ngô Mạnh Điệp – CN I/Chay/A