Trang Chủ Hòa Bình là kết quả của Công Lý và Tình Liên Đới (Is 32,17; Gc 3,18; Srs 39) - Peace As The Fruit Of Justice and Solidarity Quà tặng Tin Mừng
Lm. Jos Đồng Đăng
Bài Viết Của
Lm. Jos Đồng Đăng
CON ĐÃ YÊU NGÀI QUÁ MUỘN
HÃY MỞ RỘNG CÁNH CỬA TRÁI TIM ĐỂ ĐÓN VUA GIÊSU
TRỜI ĐẤT QUA ĐI, LỜI CHÚA CÒN MÃI
CHẤT LƯỢNG HƠN SỐ LƯỢNG
SỐNG GIỚI LUẬT YÊU THƯƠNG
SỨC MẠNH CỦA ĐỨC TIN
THEO CHÚA ĐỂ ĐƯỢC ‘TIẾN THÂN’ HAY ĐỂ ‘DẤN THÂN’?
CHỈ CÓ CHÚA LÀ GIA NGHIỆP
Sự gì Thiên Chúa đã phối hợp, loài người không được phân ly
ĐỪNG LOẠI TRỪ NHAU
SỨ ĐIỆP TỪ THẬP GIÁ
NGƯỜI CHẾT NỐI LINH THIÊNG VÀO ĐỜI
CHỦNG SINH: CÂY BÚT CHÌ TRONG TAY HỌA SĨ GIÊSU
TÌNH YÊU KHÔNG BIÊN GIỚI (phỏng theo Video bài giảng của Hồng Y Tagle)
TỬ TƯỞNG CỦA THÁNH CYPRIAN VỀ SỰ HIỆP NHẤT TRONG GIÁO HỘI CÔNG GIÁO VÀ ƠN CỨU ĐỘ TRONG ĐỨC KI-TÔ
GIA ĐÌNH - NGÔI NHÀ DÀNH CHO TRÁI TIM BỊ TỔN THƯƠNG
LỜI CHÚA VÀ CUỘC SỐNG
ĐỨC GIÊSU ĐEM ‘BÌNH AN’ HAY ‘GƯƠM GIÁO’ ĐẾN CHO THẾ GIAN?
NGƯỜI ĐÃ HIẾN MÌNH VÌ TÔI
SỐNG HIỆP THÔNG THEO GƯƠNG CHÚA BA NGÔI
THIÊN CHÚA BA NGÔI VÀ ĐẠO ĐỨC HỌC CHÍNH TRỊ - XÃ HỘI
Đức Maria, Mẹ Hội Thánh và Mẹ các tín hữu
BIẾN CỐ THĂNG THIÊN VÀ SỨ MỆNH TRUYỀN GIÁO
HÒA HỢP VỚI MÔI TRƯỜNG ĐỂ LOAN BÁO TIN MỪNG
CÓ NHIỀU “TIA SÁNG” NHƯNG CHỈ CÓ MỘT “MẶT TRỜI” CỨU ĐỘ
ĐƯỜNG GIÊSU – ĐƯỜNG CỨU ĐỘ DUY NHẤT
MỤC TỬ THẬT, MỤC TỬ GIẢ
Ý NGHĨA CỦA LAO ĐỘNG
GIÊ-RÊ-MI-A, MẪU GƯƠNG CHO NGƯỜI NGÔN SỨ
NIỀM VUI CÓ CHÚA PHỤC SINH
HÃY ĐỂ CHO LÒNG THƯƠNG XÓT CHÚA CHẠM ĐẾN CHÚNG TA
LÒNG THƯƠNG XÓT CỨU ĐỘ THẾ GIỚI
NÃO TRẠNG ‘VỨT BỎ' VÀ SỰ HUỶ HOẠI PHẨM GIÁ CỦA TÍNH DỤC
CHIÊN VƯỢT QUA LÀ NIỀM HY VỌNG CỦA CHÚNG TA
Đức Tin, Một “Bảo Vật” Đầy Mong Manh Nơi Người Ki-tô Hữu Trẻ Hôm Nay
GIU-ĐA, CON NGƯỜI ‘ĐÁNG THƯƠNG’ HAY ‘ĐÁNG GHÉT’?
HÃY ‘RỬA TAY’ NHƯNG XIN ĐỪNG ‘PHỦI TAY’
ĐƯỜNG GIÊSU – ĐƯỜNG CỨU ĐỘ DUY NHẤT


(x. Ga 14,21-26)

Dẫn nhập: Trong quyển sách Đường Đi Một Mình của linh mục – nhà văn Nguyễn Tầm Thường, tôi đọc thấy những dòng đầy ý nghĩa: “Có những con đường phải đi một mình. Có những con đường không thể một mình đi. Có những con người. Có những con đường”. Đọc những dòng này, tôi liên tưởng đến một con đường mà ai trong chúng ta cũng phải đi qua nếu muốn được hạnh phúc; đó là con đường Giêsu. Điều này đã được chính Đức Giêsu khẳng định khi Ngài trả lời thắc mắc của tông đồ Tôma: “Chúng con không biết Thầy đi đâu, làm sao biết được đường đi? Đức Giêsu trả lời: “Chính Thầy là con đường, là sự thật và là sự sống. Không ai đến với Chúa Cha mà không qua Thầy” (Ga 14,6). Chúng ta cùng dừng lại để suy về Đức Giêsu như là con đường, là Đấng đã đón nhận thập giá và nhờ tinh thần tự hiến và vâng phục, thập giá của Ngài đã được nở hoa phục sinh.

1. Đức Giêsu là con đường: Con đường ở đây không phải là đường sỏi đá, đường bê tông, đường lên non cao, lên đồi núi, ra thị thành; không phải là đường tơ lụa, đường thăng quan tiến chức, đường cao vọng, đường “vinh thân phì gia”, nhưng là đường cứu độ, đường lên trời.

Quả vậy, chính Đức Giêsu - Con Thiên Chúa, đã xuống thế làm người, đã ‘mạc khải’ hay ‘vén bức màn’ kín nhiệm của Thiên Chúa cho chúng ta được biết, rằng Thiên Chúa không phải là một ngôi vị đơn độc, không phải là Thiên Chúa hà khắc, luôn rình rập để giáng phạt con người, nhưng là Thiên Chúa của tình yêu. Tình Yêu cao vời đến độ trao ban chính Con Một của Người là Đức Giêsu làm giá cứu chuộc nhân loại.

Đức Giêsu là con đường. Đây quả là một điểm độc sáng của Kitô giáo, điều mà không hề có nơi các tôn giáo khác. Các nhà sáng lập các tôn giáo khác và các bậc vĩ nhân, tỷ như Đức Phật – và cả triết gia Socrate cũng vậy – đã không quy chiếu về mình, không cho bản thân mình là quan trọng, nhưng các ngài chỉ nói cho người ta biết con đường mà các ngài đang đi là quan trọng. Đức Phật dù đạo đức, khả ái và đáng trọng vọng đến mấy thì cũng chỉ là ‘ngón tay chỉ mặt trăng chứ không phải là mặt trăng’. Kẻ theo đạo Phật, sau khi đạt đạo có thể quên đi Đức Phật (phùng Phật sát Phật!).[1] Tuy nhiên, Đức Giêsu, cứu Chúa của chúng ta lại khác. Điều quan trọng là chính Ngài, con người của Ngài ‘là đường, là sự thật và là sự sống’. Vì thế, điều Chúa muốn nhắn nhủ chúng ta là hãy đi theo Ngài thì sẽ có sự sống đời đời. Ta theo Chúa không phải như các phật tử, có thể quên Đức Phật sau khi đạt đạo, trái lại, chúng ta sẽ đi vào mối tương quan mật thiết với Đức Giêsu Kitô. Đức tin không phải là một ‘mớ kiến thức’, ‘một chuỗi bằng cấp’ thần học, nhưng là cuộc sống, là mối tương quan cá vị với Thiên Chúa, là Đấng ban sự sống cho chúng ta. Nói cách khác, muốn được cứu độ, chúng ta không phải chỉ ‘theo lẽo đẽo’ sau Đức Giêsu một cách thụ động nhưng là đi trên con đường đau khổ mà Chúa đã đi qua thì mới được vào Nước Trời.

2. Đường Giêsu là đường thập giá: Đường Đức Giêsu đi qua không phải là con đường được rải bằng hoa hồng nhưng là đường thập giá. Để nối lại sợi dây hiệp thông bị cắt đứt giữa Thiên Chúa và loài người do Tội Nguyên Tổ gây nên, Thiên Chúa đã sai con mình là Đức Giêsu đi vào lịch sử nhân loại. Người đã mặc lấy xác phàm chúng ta, nên giống chúng ta mọi đàng ngoại trừ tội lỗi. Người đã không nề hà mang lấy những thương tích của chúng ta, những tội lỗi của chúng ta vào thân thể người, nhấn chìm xuống dòng sông Giođan và cuối cùng đã mang lên cây thập giá. Vậy ra, tội lỗi chúng ta đã được tháp vào đường thập giá và nhờ đó ta được cứu độ nhờ Đức Kitô đã phục sinh.

Nếu như vì Tội Nguyên Tổ, con đường từ trời xuống đất bị phá hủy, cắt đứt ‘huyết mạch giao thông giữa trời và đất’ thì chính Đức Giêsu là Đấng đến để tái lập lại con đường này. Cả cuộc đời Đức Giêsu như bắc một nhịp cầu cho con người bước vào hiệp thông với Thiên Chúa Ba Ngôi. Tất cả những gì Đức Giêsu đã sống, tất cả những biến cố xảy ra chung quanh cuộc sống của Người, từ những mảnh tã quấn thân ngày Người Giáng Sinh, cho đến chút giấm chua lúc Người chịu khổ hình, và tấm khăn liệm ngày Người Phục Sinh, mọi sự trong cuộc đời Đức Giêsu đều là dấu chỉ của mầu nhiệm. Nhân tính của Người xuất hiện như một dấu chỉ mang lại ơn cứu độ cho con người; những gì hữu hình trong cuộc đời trần thế của Người, dẫn chúng ta đến với mầu nhiệm vô hình, là địa vị làm Con Thiên Chúa của Người và sứ vụ cứu chuộc của Người.[2] Như vậy, khi theo Đức Giêsu, chúng ta sẵn sàng đón nhận thập giá nhưng hãy tin tưởng rằng, thập giá sẽ nở hoa cứu độ.

3. Đường thập giá đã nở hoa cứu độ: Đường thập giá của Đức Giêsu đã nở ‘hoa cứu độ’ nhờ sự phục sinh của Người. Thật vậy, ý nghĩa thập giá sẽ không còn nếu như không có biến cố phục sinh. Phục sinh là cuộc vượt qua, giải phóng con người khỏi ách nô lệ tội lỗi. Nếu Cuộc Vượt Qua của người Do Thái là việc Chúa đưa dân Người thoát khỏi ách nô lệ Ai Cập, đưa họ vào miền đất hứa đầy “sữa và mật” thì Cuộc Vượt Qua của Đức Giêsu đưa con người thoát khỏi ách nô lệ tội lỗi. Chính lúc có Nguyên Tội, cửa Thiên Đàng “đóng lại” mãi cho tới khi Con Một Chúa giáng thế làm người, chịu nạn chịu chết và phục sinh thì cửa Thiên Đàng mới “mở ra”, mang lại một kỷ nguyên mới, một kỷ nguyên xán lạn cho những kẻ tin vào Đức Kitô. Nhờ Đức Kitô, cùng với Đức Kitô và trong Đức Kitô, chúng ta được giao hoà với Thiên Chúa. Chính khi chúng ta chạy đến các Bí tích, mở đầu là Bí tích Rửa Tội, chúng ta được tái sinh trong máu Con Chiên chính là Đức Kitô. Và nếu chúng ta giữ mãi ơn thánh, chúng ta không còn sợ sự chết phần linh hồn mà tội lỗi đe doạ nữa. Kể từ đây, dù sống hay chết, chúng ta cũng sống trong tình yêu, trong sự hiệp thông với Thiên Chúa, trong Miền Đất Tự Do như lời Thánh Phaolô nói: “Đức Kitô đã được sống lại từ cõi chết thì cả ta nữa, ta cũng bước đi trong đời sống mới” (Rm 6,3-4).

Kết: Như vậy, Đức Giêsu không chỉ là người dẫn đường nhưng chính Người là con đường dẫn chúng ta về với Cha trên trời. Người đã bỏ ngai vàng để đến chung chia phận người khổ lụy của chúng ta, đã bắc một nhịp cầu, đã vượt qua bao chông gai thử thách, những giấm chua mật đắng và cuối cùng là cái chết tức tưởi trên cây thập giá, hầu vâng phục thánh ý Chúa Cha và trở nên giá cứu độ chúng ta. Việc nhận biết Đức Giêsu - con đường cứu độ - là niềm hạnh phúc lớn lao cho chúng ta. Đồng thời, chúng ta được mời gọi trở nên người dẫn đường cho tha nhân tới Chúa. Vậy chúng ta được mời gọi sống gắn bó với Đức Kitô, cần biết ‘nói với Người’ trước hết, để rồi chúng ta cũng có thể trở nên người dẫn đường, người ‘nói về Chúa’ cho anh chị em chúng ta.

 

 



[1] Xem Joshep Ratzinger, Đức Tin Ki-tô Hôm Qua và Hôm Nay, (HCM: Nhà Xuất Bản Tôn Giáo, 2009), tr. 27.

[2] X. GLHTCG, s. 515.

Tác giả: Lm. Jos Đồng Đăng

Nguyện xin THIÊN CHÚA chúc phúc và trả công bội hậu cho hết thảy những ai đang nỗ lực "chắp cánh" cho Quê hương và GHVN bay lên!